Tổng Tài Ngốc Nghếch Của Nhà Ai?
Chương 42 :
Ngày đăng: 15:56 18/04/20
Công cuộc hưởng thụ ngày hôm qua dĩ nhiên không phải do Hạ Lam bao, cô chỉ lo làm đẹp, bạn Văn Minh ra trả tiền từ khi nào còn không hay biết.
Ừ, cũng chỉ là chút tiền nho nhỏ, cậu ta muốn thể hiện bản lĩnh đàn ông thì cứ việc. Sau này Hạ Lam mời cậu ta đi ăn uống gì đó sau là được. Dù sao đời cũng còn dài, dịp còn nhiều, chút nợ nần kia muốn là có thể trả ngay.
Sau khi rời khỏi spa, Hạ Lam còn tiếp tục yêu sách Văn Minh dẫn mình đi tìm mua máy tính. Cậu ta rất ôn hòa, rất thoải mái, rất nhẹ nhàng.. tới mức khiến cô chột dạ.
Vì sao người này không tra hỏi lí do cô có mặt ở Bảo Bối? Cậu ta đã biết trước hay đang đợi cô khai? Cũng có thể Văn Minh chẳng xem đó là chuyện quan trọng, vì dù cô có biết cũng chẳng thể làm ra được chuyện gì to tát..
Hai người trở về nhà khá muộn, ngay khi tắm rửa xong xuôi, Hạ Lam mở hàng mới, ung dung check email. Văn Minh thấy cô có nhu cầu làm việc cũng không ngăn cản, cậu ta cẩn thận giúp cô pha cafe sau đó tự về phòng của mình, thực hiện tốt lời khuyên của bác sĩ: trẻ nhỏ phải ngủ đúng giờ!
Nào ngờ ngay lúc Văn Minh thiêm thiếp, dưới phòng khách có tiếng gào thét đau thương của Hạ Lam, sau đó là âm thanh đập đồ rồi cuối cùng là bước chân ngàn cân của cô rầm rập trở về phòng.
Cậu kéo chăn mỏng che ngang bụng, mắt không buồn mở ra nhưng nụ cười trên miệng lại sâu không lường được. Virus nữa rồi đúng không? Email không phải thứ để mở bừa đâu cô gái ngây thơ ạ!
*
Sáng sớm hôm sau, Hạ Lam chưa ngủ đủ đã bị người lôi dậy, đá vào nhà tắm dội nước cho tỉnh!
Haha, nói kiểu làm màu thế thôi, chứ thật ra ngay khi Văn Minh bước chân vào phòng cô, sự phòng vệ sâu tận trong xương đã đánh tỉnh Hạ Lam vốn ngủ không sâu giấc dậy. Cậu ta nhìn cô ngái ngủ ngồi lên thủ thế, đôi mắt đen thẫm lộ ra ý cười mỉa mai, Văn Minh tiến đến cạnh cửa sổ, tàn nhẫn kéo "xoẹt" một phát khiến ánh sáng bên ngoài tràn vào. Thỏa mãn nhìn vẻ mặt như nuốt phải ruồi của cô, cậu ta đơn giản buông một câu lãnh đạm: "Còn trẻ đã thiếu rèn luyện, ngủ nướng gì chứ, dậy đi, chúng ta về!"
Về?
Về đâu?
Trở lại thành phố có Trịnh gia sao?
Đừng đùa, chẳng phải cô vẫn đang chạy trốn giới truyền thông à? Mới lánh đi được ngày rưỡi đã đòi người trở lại là sao? Chẳng lẽ Văn Minh có chuyện gì quan trọng tới nỗi không thể cùng cô diễn màn kịch uyên ương "trăng mật muộn" này nữa? Nhưng nếu thế thì liên quan gì tới cô? Cậu ta tự đi mà về, Hạ Lam phải ở nơi này chơi thêm vài hôm đã, cảnh đẹp hôm qua cô còn chưa đi hết đâu!
"Phén đi!"
"Ngô Ngọc Thái?" Văn Minh đột ngột nghiêm túc nói ra một cái tên. Vừa lúc này hai người cũng thoát ra được khỏi ánh sáng vàng vọt của bãi đỗ xe, đi lên đến khu vực sảnh chính.
Hạ Lam cảm thấy chỗ này rất quen mắt, và càng quen thuộc hơn nữa khi mà cô nhìn thấy dòng chữ Bệnh Viên TL to đùng treo trên bảng hiệu!
Ố, chỗ làm việc của Ngọc Thái!
Nơi này cô đã từng đưa anh ta đến một lần rồi này!
Nhưng.. Vì sao Văn Minh tự dưng nhắc đến cái tên kia? Cậu ta có hàm ý gì?
Hạ Lam tò mò nhìn về phía Văn Minh, câu ta vẫn nhét tay vào túi quần, ung dung và cao ngạo nhìn xuống: "Anh ta không phải người cô có thể dây vào, ngoan ngoãn tránh xa một chút!"
*Éc, hơn bốn chục chương rồi, bao giờ mới kết thúc đây trời ơi...
Bonus: Nếu Hạ Lam là hủ nữ..
Cô không thể?
Vậy cậu ta thì thế nào? Cậu ta có thể hay sao?
Hạ Lam âm thầm mặc niệm trong lòng: Nam chính, đây là cậu đang khuyên tôi hay đang đánh dấu lãnh thổ thị uy với tôi vậy hả?
Hừ, nói cho cậu hay, nếu cậu thật sự muốn giành Ngọc Thái, phải bước được qua xác của tôi trước đã! Còn nếu không.. Đừng mơ!