Tổng Tài Ngốc Nghếch Của Nhà Ai?
Chương 47 :
Ngày đăng: 15:57 18/04/20
Văn Hóa nhíu mày, rất nhanh rời khỏi ghế chủ tịch. Dù sao cuộc họp cũng sắp kết thúc, nếu hắn cứ loanh quanh ở nơi toàn tài liệu mật thế này cũng không phải ý hay.
Nếu không có ông nội Trịnh, những người khác hoàn toàn không dám ngăn cản hắn làm ra chuyện gì. Nhưng nếu có ông ở đây thì khác, chưa làm gia chủ chính thức đã dám tác quái như vậy.. chắc chắn người suy nghĩ cổ hủ như ông sẽ tức điên!
Văn Hóa nhìn điện thoại trong tay, đầu liên tục đưa ra phỏng đoán về cuộc gọi của người khi nãy.
Ngô Ngọc Thái - vị bác sĩ trẻ toàn năng của khoa tim mạch cả nước - sự tài giỏi của người này không sách bút nào tả nổi. Thậm chí có người còn khẳng định: bất kì cuộc phẫu thuật nào đặt vào tay anh ta đều thành công 100%!
Khi nãy anh ta gọi điện cho ông nội, mặc dù nội dung câu nói vô cùng mập mờ nhưng cũng đủ để hắn đoán ra vài phần. Hiện tại Văn Minh và Hạ Lam không ở thành phố phía nam kia đón ngày giỗ của mẹ thằng ngốc mà lặn lội về đây, nhập viện!
TL là bệnh viên đa khoa, nhưng khoa nổi danh nhất chỉ có tim mạch mà thôi. Hơn nữa mấy ngày nay báo chí còn rầm rộ tin tức ML mua đứt TL, sau đó rót tiền để tiến hành một thực nghiệm, ý đồ mở ra tương lai tươi sáng cho bệnh nhân tim mạch.
Ban đầu, khi đọc thông tin này Văn Hóa chỉ cảm thấy nguồn đầu tư này của ML nhất định lỗ rồi, sau đó cũng không quan tâm nữa. Nhưng giờ thì khác, sao hắn có thể quên kẻ địch lớn nhất của hắn hiện giờ - Trịnh Văn Minh - là kẻ có bệnh tim?
Nếu tên đó có cơ hội, chẳng phải cái ghế kia lại xa mình thêm một chút hay sao?
Hừ, nhưng Trịnh Văn Minh chỉ là kẻ ngốc, vậy chuyện nhập viện lúc này sẽ có hai khả năng chính. Một là hắn ta ngẫu nhiên phát bệnh, cần phải điều trị. Nhưng phía nam có rất nhiều bệnh viện tốt, lái xe trở về tận đây không phải biện pháp thông minh, trừ khi ngay từ đầu bọn chúng đã chẳng đi đâu hết. Cơ mà hôm trước vừa thấy trên báo mạng thông tin chúng đến một cây cầu ở thành phố khác, vậy thì phương án này có thể loại trừ!
Hai là chuyện nhập viện gì đó này vốn là âm mưu của Nguyễn Hạ Lam, thậm chí âm mưu này của cô ta còn được dàn dựng vô cùng sâu sắc!
Văn Hóa hơi lạnh người, cầm điện thoại bấm đi một dãy số, trong đầu không nhịn được nảy ra hình ảnh một gương mặt xấu xí kinh tởm, khiến hắn mỗi lần nằm mơ đều cảm thấy buồn nôn!
Nguyễn Hạ Lam!
Không ngờ cô ta lại là con cáo già thâm độc như vậy!
Hầy, đời nào cũng có mấy kẻ ghen ghét như vậy. Có điều đời trước vai vế cô thật cao, một kẻ cũng không dám công khai nhìn cô như vậy. Còn đời này lại khác, xuất thân Nguyễn Hạ Lam đủ thấp, đủ dơ bẩn, hiển nhiên chẳng ai thèm cố kị cho cô ánh mắt như thể muốn bằm thây vạn đoạn kia cả.
Hừ, nhìn đi!
Cho các người ghen tị chết!
Cô cười khẩy, đảm bảo không có bạn nào ngu ngốc đến nỗi xông lên đánh người đâu. Vì sao ấy hả? Dĩ nhiên là do đội ngũ bảo vệ hùng hậu sau lưng cô rồi!
Tầng lầu của Văn Minh, à không, phải nói là cả cái bệnh viện này mới đúng.. đâu đâu cũng có vệ sĩ giả trang thường dân, theo sát mấy người để đảm bảo an toàn. Hạ Lam không đến nỗi sẽ bị người ám toán, nhưng thầy Duy thân yêu chẳng tin tưởng cô tí nào. Cô biết, anh ta cho người đi theo cô chỉ để canh me cô buồn chán trốn đi, sau đó anh ta sẽ danh chính ngôn thuận đánh gãy chân lôi cô về.
Quỷ nhỏ nhen!
Rồi sẽ có lúc Hạ Lam khiến cho anh ta hối hận!
Bữa trưa vì diễn ra ngay trước mắt bàn dân thiên hạ nên kéo dài không lâu. Hai người chọn mấy món ăn đơn giản dễ tiêu hóa sau đó cùng nhau ngồi xuống bàn cạnh cửa sổ dùng bữa. Hạ Lam khéo léo thăm dò vị bác sĩ này, lại âm thầm quan sát mấy cử động nhỏ, thói quen nhỏ của anh ta..
Càng quan sát lâu, những điểm khác biệt lồ lộ ra ngoài càng khiến Hạ Lam trở nên thất vọng.. Giờ này, cô có thể khẳng định một cách hùng hồn rằng: 100% Ngọc Thái không phải Đăng Khoa!
Không phải anh ấy!
Mặc dù đã chuẩn bị tâm lí nhưng khi sự việc này thật sự xảy ra trước mắt vẫn khiến tâm trạng của cô xuống dốc không phanh. Tựa như đánh mất một thứ quý giá, sau đó ông trời trêu ngươi cho thứ ấy xuất hiện lại trước mặt mình. Nhưng đáng tiếc, thứ ấy tưởng thật lại không phải là thật..
Ôm tâm trạng chùng chình, Hạ Lam tạm biệt Ngọc Thái trở về chỗ Văn Minh. Cửa vừa mở, sát khí bên trong đã vội trào ra ngoài. Hạ Lam không tự chủ lui lại hai bước, thấy cô như vậy Văn Minh không nhịn được bật cười, mỉa mai châm chọc: "Ồ, cô đã trở về rồi? Bữa trưa thế nào? Ngồi cùng mỹ nhân nên chắc hẳn ngon miệng lắm nhỉ?"
* Đâycó tính làghenkhông ta????