Tổng Tài Ngốc Nghếch Của Nhà Ai?

Chương 69 :

Ngày đăng: 15:57 18/04/20


Văn Minh đá cửa kéo Hạ Lam chạy ra khỏi phòng. Ngoài hành lang có mấy vệ sĩ áo đen đang vừa cố thủ vừa tạo đường cho hai người rời đi. Hạ Lam lờ mờ nhìn thấy một kẻ nằm yên trên sàn, đó.. Chẳng phải là phục vụ vừa mang đồ ăn cho cô và Văn Minh hay sao?



"Thức ăn kia.." Hạ Lam nhìn bàn tay đang bị người ta nắm lấy của mình, không hiểu sao tự dưng hai má nóng rát. Cảm giác kì lạ này nhanh chóng lan tỏa, thiêu đốt mọi suy nghĩ trong lòng cô, chỉ để lại một thôi thúc duy nhất: chạm đi, chạm nữa đi, chạm nhiều hơn đi...



Đè nén suy nghĩ kì lạ này xuống thật sâu, Hạ Lam nhíu mày, lẩm bẩm "Chẳng lẽ..."



"Không cần trả tiền!" Văn Minh gật đầu, không nhìn cô mà lạnh giọng đáp. Bàn chân cậu ta vẫn di chuyển như bay, một chút dấu hiệu ngưng lại cũng không hề có.



Dưng mà..



Trịnh Văn Minh!



Cậu quá coi thường tôi rồi!



Trả tiền hay không trả tiền một bữa ăn là chuyện trong lúc nước sôi lửa bỏng thế này tôi có thể hỏi ra hay sao hả?



"Bước nhanh chân lên không tôi ném cô lại đây đấy!"



"Có gì trong đồ ăn đúng không?" Hạ Lam nghiến răng, kiên nhẫn hết sức. Bụng thì đói meo còn chưa được ăn uống gì.. Cũng may cô thường xuyên luyện tập mới có thể theo kịp cậu ta thế này, chứ nếu là nữ chính, không khéo ba bước đã bắt cậu ta bế lên rồi ấy chứ!



Hạ Lam lén bĩu môi, sau đó sực nhớ ra rằng sự đời chẳng bao giờ giống như cô nghĩ. Nếu lúc này người ở cạnh Văn Minh là Hồng Ngọc thì hiển nhiên hào quang nhân vật chính sẽ khiến cô nàng trở nên hoàn hảo. Hoặc giả nếu cô nàng có không chạy được cũng chẳng cần lo, chắc chắn nam chính đã cẩn thận sắp xếp người bê nữ chính đến tận nơi an toàn rồi!



"Ai mà biết!" Cậu ta cười cười, chậm rãi nhả từng chữ "Nếu cô muốn có thể quay lại đó mà thử!"



"..."



Nếu không biết vì sao lại đánh người phục vụ đó?
"Này, Hạ Lam.." Chưa đi được mấy bước nữ chính đã hấp tấp níu lấy tay cô. Vẻ mặt rụt rè lại yếu đuối giống như bị ai đó bắt nạt, đáng thương vô cùng.



Ầy, nhưng đáng thương là trong mắt mấy bạn nam thôi, với Hạ Lam lúc này thì vẻ mặt ấy chỉ có đánh đánh! Hừ, rõ ràng tui với cô không thù không oán, níu tay nhìn kiểu tui vừa làm-gì-có-lỗi với cô thế là thế nào?



"Mình.."



"Có gì về nhà nói!" Hạ Lam không kiên nhẫn hất tay, cú hất của cô không mạnh đến mức khiến nữ chính bay xa, thế nhưng phản khoa học thế nào nữ chính lại bay thật! Hồng Ngọc loạng choạng bước lùi mấy bước, còn "a a" lên khổ não vô cùng. Cũng may Văn Hóa nhanh tay nhanh mắt đỡ được nếu không nhất định hôm nay nữ chính dập mông giữa đường! "Thôi chúng tôi đi trước không Văn Minh sắp nhịn không được nữa rồi!"



"..." Bạn nam nào đó đen mặt cúi đầu, cuối cùng cũng không phản kháng mà ngoan ngoãn theo Hạ Lam tới cuối đường.



Hai người cùng nhau bước lên chiếc xe đã được đợi sẵn, bàn tay vốn nắm chặt thật chặt cũng được buông ra, để lại sự chới với khó hiểu.



Mỗi người ngồi một bên ghế, trên mặt đọng lại những xúc cảm hoàn toàn khác biệt. Cậu không biết lúc này cô đang nghĩ cái gì trong đầu, thế nhưng Văn Minh lại rất rõ ràng.. Về đến nhà, cậu nhất định phải tính sổ với Nguyễn Hạ Lam này!



Nhịn không được?



Đúng rồi!



Tôi chính là nhịn không được nữa đấy!



*Sờ poi chương sau:



<<"Nguyễn Hạ Lam!" Văn Minh đẩy cô nằm trở lại chỗ cũ, còn nhanh như chớp nắm lấy hai bàn tay cô, ép nó lên phía trên đầu. Đôi mắt đen sâu thẳm đầy tính uy hiếp híp lại như thể muốn cảnh cáo không cho phép cô di chuyển! Ga giường trắng tinh và phẳng phiu bị hai người lăn qua lăn lại nhăn thành một đám, ủ rũ nằm dưới mà nhìn Văn Minh gằn giọng nhả từng chữ "Tôi đếm từ một đến ba, nếu cô không cởi, tôi sẽ giúp cô cởi!">>



Há há há, có ai mong chờ hông nè 🤣🤣🤣