Tổng Tài Ngốc Nghếch Của Nhà Ai?
Chương 75 :
Ngày đăng: 15:57 18/04/20
Từ giờ đến 12h trưa còn mấy tiếng đồng hồ, Hạ Lam cấp tốc trở về tập đoàn Trịnh gia, lao lên phòng của mình tìm lại chiếc điện thoại hôm đó Trần Duy đưa cho cô.
Thông tin và hình ảnh của huyện trưởng Dương nhanh chóng được tìm thấy trong mục hồ sơ đặc biệt. Cô copy lại phần này ra máy tính, chậm rãi nghiên cứu một lần.
Lương Văn Dương, 47 tuổi, chiều cao cân nặng không nên nhắc tới, là một người có dáng vẻ y như tên, không khác gì con dê béo! Lão ta ban đầu chỉ là một viên chức quèn, sau đó vì bẫy được con gái một vị quan chức cấp cao trên Bộ Chính Trị mà nhanh chóng thăng tiến. Chỉ trong thời gian ngắn ngủi người này đã biến thân từ một kẻ vô dụng trong bộ máy nhà nước thành một người quan trọng trong huyện, đi đâu người ta cũng nể trọng, cung kính vài ba phần. Huyện trưởng Dương là một kẻ tham công tham tiền, lại hám gái vô cùng. Bởi vì bản thân không tài cán lại muốn thăng quan nên hết sức nịnh nọt bố vợ. Khi ông còn tại chức thì lão ta ngoan ngoãn vô cùng, đúng chuẩn đội vợ lên đầu mà sống. Thế nhưng khi đã leo đủ cao, bố vợ cũng nghỉ hưu, bộ mặt ăn cháo đá bát của người này liền lộ ra. Lão chẳng cố kị ai, ăn đút lót nhiều vô số kể, ngáng đường đủ kiểu người, cũng quy tắc ngầm hoặc bao cực nhiều gái..
Một kẻ cặn bã.
Hạ Lam đóng máy tính lại, chậm rãi buông một tiếng thở dài. Thật ra cô có chán ghét hoặc chửi thầm lão lúc này cũng đâu được gì. Hiện tại hắn ta một tay che trời, nắm sinhsátcủa cả một tập đoàn trong tay, dù cô không cúi mình cũng không thể được!
Ầy, còn sợ chút nữa gặp mặt rồi Hạ Lam ăn nói không cẩn thận hoặc chưađủdàykhiến lão không giúp cho thì chết. Thôi thì cứ lên trước kế hoạch vậy, xem nào, sở thích của lão ta là.. Vậy thì lúc đó nên nói đến chuyện này, chuyện này..
"Ồ, cậu Hóa?" Hạ Lam đang mải mê chống cằm suy tính, cánh cửa vốn đóng chặt bị mở bật ra. Một thân hình thon dài, thẳng tắp, đẹp tựa của siêu mẫu nhanh chóng lại gần. Bình thường hẳn là cô sẽ có chút cảm giác muốn ngắm người đẹp, công kích cho ngườiđẹp giận dỗi mua chút vui vẻ. Thế nhưng hôm nay thì không, người ta còn đang bận đó đồ bất lịch sự này! "Vào phòng người khác phải gõ cửa, cậu Hóa đừng để người khác phải hiểu lầm cậu là loại có cha mẹ sinh mà không có cha mẹ dạy!"
"Cô cứng miệng lắm!" Văn Hóa nhếch môi, không cố kị đóng chặt cửa, còn cẩn thận chốt lại từ bên trong.
Ồ mố, định ám sát chị à?
Này, nếu chú em vẫn giống như trước đây thì đừng mơ nữa, chị cũng không phải Nguyễn HạLammà chú em nghĩ rằng mình đủ sức động tay chân!
"Nhưng mà này, cô không biết sao? Nếu ở trong nhà của mình thì chẳng bao giờ cần gõ cửa cả!"
"Cậu có nghĩ rằng mình tự tin hơi quá hay không?" Hạ Lam đứng dậy, tiến đến gần cửa sổ. Chỗ này góc nhìn tốt, hơn nữa dáng này thủ thế gì gì đó vẫn tốt hơn là ngồi kiểu kia. Cô nhướn mày xem lại thái độ của Văn Hóa. Chỉ thấy lúc này trên mặt hắn treo thứ cảm xúc căm ghét xen lẫn bực bội khó tả, giống như chỉ hận không thể nhảy đến bóp chết luôn Hạ Lam vậy.
Lại chuyện gì đây?
"Oa huhu.. Em đã nói rồi anh còn không tin!" Nữ trợ lí đột nhiên nức nở, như chim nhỏ mà nép vào người huyện trưởng Dương "Hai người này rất xấu xa, ở công ti luôn bắt nạt em thậm tệ. Anh còn muốn đưa em tới đây, định khiến em tức chết đúng không?"
"Bảo bối, anh không dám!" Huyện trưởng Dương đầy thâm ý liếc nhìn Thanh Tùng một cái, sau đó đứt khoát quay người "Hai vị, xem ra đành phải cáo lỗi với hai vị rồi!"
"Ngài Dương, chúng tôi chỉ xin của ngài năm phút!" Hạ Lam vẫn cười giả lả, cố gắng giữ người "Không biết ngài có nguyện ý nể mặt Trần Duy mà cho phép chúng tôi hay không?"
"Em muốn về!"
"Xin lỗi!" Huyện trưởng Dương đầy cưng chiều nhìn người trong lòng "Cô ấy không muốn gặp hai vị, tôi cũng không còn cách nào! Hay thôi thế này, tuần sau tôi mời hai người lại một bữa, coi như tạ lỗi?"
Tuần sau?
Tuần sau thì mọi việc đều xong cả rồi còn gì!
Lão cáo già này nhìn thế nào cũng giống đang diễn kịch, là vì không tiện từ chối thẳng Trần Duy nên đem theo nữ trợ lí này đến đây xoay hai người sao?
"Xin phép!" Nữ trợ lí không đợi hai người trả lời, ôm lấy tay huyện trưởng Dương, tự đắc gõ gót giày rời đi.
Hạ Lam và Thanh Tùng nhìn theo bóng dáng tha thướt ấy, trong lòng hai người đều không tự chủ ghi thêm vài mối hận. Cười đi, vênh mặt đi.. Đợi mà xem, sau này khi lão chán cô rồi, cô sẽ trở thành cái dạng gì!
F*ck you! Bitch!
* Hi, mịtrởlại rồi nè, có aimonghông???? 😘😘😘