Tổng Tài Ngốc Nghếch Của Nhà Ai?

Chương 82 :

Ngày đăng: 15:57 18/04/20


Hồng Ngọc nhăn mày liễu, không hề do dự đẩy mạnh Hạ Lam một cái. Mặc dù đã có chuẩn bị và phòng thủ, nhưng ánh sáng của bàn tay vàng quá chói, Hạ Lam vẫn bị đánh bật ra xa.



Mẹ kiếp, ăn rau chân vịt hay sao mà khỏe dữ vậy trời?



"Cậu.. Cậu nói thế là có ý gì?"



"Ý gì?" Hạ Lam cười nửa miệng, cũng không trực tiếp vạch trần cô ta đoạt lại kim cương của mình. Chuyện này dù sao cũng cần ba mặt một lời, nếu không kẻ lươn lẹo như nữ chính thế nào cũng tìm được cách chối tội ngọt xớt!



Tạm thời cứ gác nó sang một bên.. Trừ khi cô ngứa miệng sẽ không tùy tiện hành động "Người thông minh như cô hẳn nghe xong sẽ hiểu ngay mới đúng chứ nhỉ?"



"Mình không hiểu, Hạ Lam!" Hồng Ngọc ngân ngấn nước mắt, nửa đáng thương nửa nghi hoặc "Cậu giải thích đi! Cái gì là của mình, cái gì không phải là của mình chứ?"



"Nhìn mặt tôi giống kiểu muốn nói chuyện với cô lắm à?" Cô không do dự nữa, đưa tay xua mạnh, y đồ đuổi người "Nói cho cô hay, Hồng Ngọc, nếu không phải Văn Minh còn cần người phục vụ, tôi đã đá cô ra khỏi nhà này lâu rồi!"



"..."



"Nhìn cô thôi tôi đã thấy khó chịu rồi!"



"..." Hồng Ngọc nén giận, từ nhỏ đến giờ mặc dù cô chỉ là cô nhi không nơi nương tựa nhưng chưa ai dám tỏ thái độ kiểu đó với cô cả! Không cần biết là già trẻ gái trai gì đó, chỉ cần Hồng Ngọc vừa xuất chiêu ai nấy liền cúi đầu quỳ liếm dưới chân cô!



Chỉ có mỗi cô ta! Nguyễn Hạ Lam này từ lúc bị Văn Hóa bỏ đến giờ không ăn cứng cũng chẳng ăn mềm! Đúng là thứ đồ chết bầm! Sau này nhất định có ngày bị người ta luân gian đến chết! Cho đáng đời cô ta!



Sau khi phỉ nhổ đã đời trong lòng, Hồng Ngọc tự bình tâm lại, tìm kiếm thông tin trong mấy lời nói tưởng như vô nghĩa kia của Hạ Lam. Ai ngờ, không nghĩ thì thôi, nghĩ rồi lập tức khiến cô trở nên vui vẻ.



Văn Minh vẫn cần cô nên cô ta không dám manh động gì với mình, điều này có nghĩa là gì đây? Chẳng lẽ ý cô ta là cậu có tình cảm với cô nhưng không dám thừa nhận, vì vẫn giận chuyện cô đi cùng Văn Hóa hôm đó nên mới chạy sang chỗ Hạ Lam hòng kích thích cô. Nhưng sang là một chuyện, có làm gì hay không lại là chuyện khác! Văn Minh không những không thèm làm gì với Hạ Lam này, còn cảnh cáo cô ta không được phép chèn ép hay tới gần Hồng Ngọc nửa bước. Hạ Lam mặc dù ghen tị nhưng sợ uy danh Văn Minh nên chỉ dám âm thầm bắt nạt cô mà thôi..



Ha!



Coi như có thu hoạch!



Tâm Văn Minh thế nào cô đã nắm rõ trong lòng bàn tay rồi!



Đúng là phúc hắc! Có gì cậu cũng giấu như vậy tôi làm sao biết mà ân sủng cậu đây? Trịnh Văn Minh, cố gắng mà ôn nhu chút đi, nếu không đến lúc tôi chán cậu, cậu có khóc tôi cũng chẳng thèm quay lại nhìn đâu!




Tui muốn thanh minh!



Tui hoàn toàn không có ý đó!



Dường như không chú ý đến cái đầu cúi thấp thật thấp của cô, Ngọc Thái vẫn tiếp tục tìm đồ của mình. Sau khi lấy đủ tài liệu mới ngồi xuống đối diện Hạ Lam, tiêu chuẩn mỉm cười: "Tài liệu Hạ Lam gửi ở TL cũng may chỉ bị thất lạc, chưa cháy!"



"Vậy sao?" Cô cười gượng gạo, mặt vẫn chưa ngẩng lên vì ngại ngùng "Cảm ơn anh đã để ý giùm!"



"Đây là chức trách của tôi!" Ngọc Thái vẫn dịu dàng, không hề có ý định chửi bới hay ghê tởm gì cô hết. Cũng có thể cô nhìn nhầm người này rồi.. Anh ta chính là quân tử, đồ bí mật của người khác tuyệt đối không thèm xem!



Haha, vẫn cứ thấy khó tin thế nào ấy..



Hạ Lam, mày làm ơn đừng đa nghi nữa đi!



"Còn về mẫu vật cô gửi đến TL, xin lỗi cô Hạ Lam, nhưng tôi đã tự quyền kiểm tra cái này giúp cô. Xin cô cứ yên tâm, ngoài tôi ra, tuyệt đối không còn ai biết tung tích những thứ này!"



"Vâng.." Nhưng người tôi muốn giấu nhất chính là anh đó ông nội à!



"Không hiểu cô Lam lấy những thứ này ở cùng một nơi hay thế nào?" Ngọc Thái nghiêm giọng dò hỏi, cũng để trước mặt Hạ Lam thêm một phần tài liệu phân tích. Cô liếc mắt nhìn qua, hai mẫu bệnh phẩm là thuốc đặc trị của bệnh nhân ung thư, mẫu còn lại là phân khúc thuốc an thần.



Người thông minh như anh còn hỏi tôi câu này, Ngọc Thái, làm ơn thành thật chút đi!



"Nếu không phải thì tốt, còn nếu đúng, tôi e rằng người bệnh dùng chung ba thứ thuốc này nên nhập viện ngay!"



"Vì sao?" Hạ Lam đã đoán trước được vấn đề này, nhưng khi nghe Ngọc Thái nói vẫn không nhịn được ngạc nhiên "Anh nói thẳng lí do đi!"



"Thuốc an thần này có dư lượng chất X.." Ngọc Thái thâm thúy nhìn Hạ Lam một cái, đôi mắt sâu thẳm muốn nói với cô đủ loại ẩn ý "..Nếu dùng một mình thì không sao, nhưng khi dùng chung với hai loại thuốc kia sẽ gây ra phản ứng sốc!"



"..."



"Trong thời gian ngắn, người bệnh nếu không chết cũng sẽ trở thành người thực vật!"