Tổng Tài Ở Trên Tôi Ở Dưới

Chương 619 : Dỗ con trai trong truyền thuyết

Ngày đăng: 12:43 30/04/20


Editor: Yuhina



Ánh mắt của Cung Âu nhẹ nhàng phiêu đi, ho nhẹ một tiếng nói, "Hình như anh có nói một câu con trai không còn thì anh có thể tạo thêm, ngày hôm nay cô ta đừng hòng phá hủy hôn lễ này."



"Cái gì" Thời Tiểu Niệm khiếp sợ trừng hắn, "Cung Âu, anh có lầm hay không a, anh lại nói chuyện như vậy ở ngay trước mặt hai đứa trẻ, cái gì gọi là con trai không còn thì có thể lại có thêm, lại có thêm vẫn là cái kia à"



Câu này rõ ràng nói cho Cung Diệu biết, con trai còn không quan trọng bằng việc cha mẹ kết hôn



Chẳng trách Cung Diệu lại quật cường tìm chết, lời này quá hại người rồi.



"Thời Tiểu Niệm, bây giờ em muốn cãi nhau với anh à"



Cung Âu vặn chặt lông mày.



"Là anh thật quá mức rồi, tình hình dưới như vậy anh nên thuận theo yêu cầu của Mona trước đã, trước tiên phải cứu được được con trai ra đã rồi tính sao " Thời Tiểu Niệm tức giận trừng khuôn mặt anh tuấn của hắn, "Bọn trẻ còn nhỏ như vậy, anh lại nói những lời đả thương người đến như vậy."



"Đó là kế sách của anh, nếu Mona biết lá bài tẩy của cô ta không trọng yếu thì cô ta mới có thể sợ"



"Vậy thì anh cũng không cần phải nói tới ác như vậy, anh thật quá mức rồi"



"Thời Tiểu Niệm em nói thế nào là quá mức" Cung Âu nhìn chằm chằm vào cô nói, trên mặt che kín vẻ giận dữ.



Dưới ánh mặt trời hai người cãi nhau, Thời Tiểu Niệm tức giận trừng hắn, "Anh thật sự là quá mức rồi, em mặc kệ, anh đã nói ra thì anh phải thu hồi, anh phải sửa đổi với Holy đi"



Cô tức giận đến viền mắt đều đỏ.



"Thời Tiểu Niệm em muốn tạo phản à" Cung Âu tàn khốc nói, "Anh cho em biết, anh là người đàn ông của em, đừng dùng loại ngữ khí này nói chuyện với anh"



Cô phải diụ dàng hơn chứ, hung cái gì mà hung.



"Em đã nói như thế nào"



Thời Tiểu Niệm trừng mắt hắn nói.



"Thời điểm ai cầu hôn đã nói với anh, anh ở trên, cô ấy ở dưới " Cung Âu đưa tay ra nắm cằm của cô, "Ngày hôm nay anh vừa vặn cho em thấy cái gì gọi là hình thức sống chung của vợ chồng"



"Em đổi ý rồi." Thời Tiểu Niệm tức giận hất tay của hắn ra, "Anh nhìn lại anh đi xem, anh như vậy mà là người cha tốt à, thời gian chúng ta sống chung cùng bọn nhỏ vốn đã ít, không thể nói là điên cuồng cưng chiều thì chung quy cũng phải học được cách quý trọng chứ, kết quả thì sao, anh còn ăn giấm của con trai, đây là hành động mà một người cha nên làm à"



"…"



"Còn có đó là con trai của anh, em nhọc nhằn khổ sở sinh nó ra anh có biết hay không, em phải chịu biết bao nhiêu cực khổ anh có biết hay không, bốn năm… bốn năm bọn trẻ không có cha mẹ ở bên cạnh cũng đã là rất đáng thương rồi, cái gì gọi là không còn thì có thể lại có thêm, em hỏi anh… anh đi đâu để lấy ra được một cặp sinh đôi cho em"



Đôi mắt của cô càng ngày càng hồng.



Cung Âu đứng ở nơi đó, ánh mắt trệ trệ, "Thời"




"Ngày hôm nay con cũng bị dọa sợ hãi rồi, ta sẽ để Phong Đức mua chút đồ bổ cho con, con trở về phòng đi ngủ đi." Cung Âu từ trên ghế đứng lên, đem bàn tay hướng về phía bé, muốn ôm bé rời đi.



"…"



Cung Diệu trực tiếp từ trên giường bệnh tuột xuống, cúi người xuống đi giày vào, tay nhỏ buộc dây giày vào, nhưng làm thế nào cũng không được, càng buộc càng rối.



Cung Âu thấy thế, bỏ trâm cài vào trong túi, đi tới ngồi xổm xuống, đưa tay buộc dây giày cho bé.



Cung Diệu đứng ở nơi đó hơi kinh ngạc mà nhìn hắn, Cung Âu buộc xong dây giày cho bé, ngước mắt liếc bé một cái, "Ngu ngốc, buộc chặt rồi."



"…"



Cung Diệu nghe vậy lập tức khó chịu quay đầu, cứng đờ hướng hắn cúi đầu một cái, sau đó xoay người rời đi.



Thời Tiểu Niệm đến thăm La Kỳ, sau khi La Kỳ bị dọa sợ ngất đi bây giờ còn đang ngủ, cô  lại đổi đường đến xem Cung Quỳ, tiểu Quỳ cũng bị dọa cho phát sợ, đã ngủ.



Lễ cưới này, nghi thức còn chưa bắt đầu mà đã náo loạn lên như vậy, thảm cỏ đầy máu, còn nghênh đón cảnh sát.



Xe cảnh sát tiến vào, Phong Đức mang theo luật sư đi giải quyết, thảm cỏ là hiện trường nghi thức lễ cưới, bởi vậy có video.



Có video có người làm chứng, chuyện này là vì là cứu người nên mới phải giết người, trên luật pháp sẽ không huyên náo quá lớn.



Thời Tiểu Niệm đứng ở nơi đó, ánh hoàng hôn rơi vào trên từng ngọn cây ngọn cỏ ở Cung gia, cảnh sát mang xác chết rời đi, trên người Mona được phủ kín bằng vải trắng, cái gì đều không nhìn thấy.



Nhìn tấm vải trắng này, Thời Tiểu Niệm nhớ tới người phụ nữ cao gầy đã từng ở trên đường lui  từng bước từng bước một, đụng vào cửa xe của cô.



Vào lúc ấy, Mona ngoái đầu nhìn lại, nụ cười long lanh xán lạn như vậy, đôi mắt sâu như biển cả.



Ân Ân Oán Oán đều theo đó mà rời đi.



"Tiểu Niệm."



Phong Đức nói xong với luật sư liền đi về phía cô, Thời Tiểu Niệm nhìn về phía băng gạc trên tay ông, "Cha nuôi, vết thương của ngài có lớn không"



"Không lớn lắm, chẳng qua là bị rạch xuống." Phong Đức cười nói, nhìn về phía xe cảnh sát bên kia, "Cảnh sát thu thập xong chứng cứ cũng phải đi rồi, việc này chẳng mấy chốc sẽ qua đi."



"Ừ."



Thời Tiểu Niệm gật gù, khoanh tay, hi vọng tất cả những phong ba này đều qua đi.



"Holy thiếu gia sao rồi, chắc bị dọa cho phát sợ đi." Phong Đức lo âu hỏi, đến bây giờ ông còn chưa có thời gian đi gặp bé.



Nhắc tới Holy, Thời Tiểu Niệm có chút bất đắc dĩ, "Thằng bé không phải bị Mona hù, thằng bé là bị Cung Âu dọa cho phát sợ."