Tổng Tài Ở Trên Tôi Ở Dưới

Chương 646 : Chuyện của em trai

Ngày đăng: 12:43 30/04/20


Editor: Yuhina



"Đừng nghĩ liên hôn là chuyện đáng sợ như vậy, xã hội thượng lưu chú ý đến lợi ích liên minh, không thì lại chú ý đến môn đăng hộ đối, không phải đều như vậy sao"



Cung Úc nói, lại nhìn cô nở nụ cười, "Liên hôn rồi sinh con trai, sau đó con trai của anh sẽ là người thừa kế Cung gia, con cái của em cũng không được gì, như thế tính ra, vẫn là anh chiếm tiện nghi, Tiêu dao mười mấy năm, sắp tới còn có gia nghiệp lớn như vậy chờ anh đến kế thừa."



Hắn nói tới vô vị như vậy, tựa như hắn mới là người đạt được chỗ tốt.



Thời Tiểu Niệm đỏ hai mắt nhìn hắn, nói, "Em muốn hỏi, anh muốn kết hôn à "



Vẻ mặt của Cung Úc ngưng trệ trong chốc lát, hắn chuyển mâu nhìn về phía cô, ánh mắt chợt lóe lên nỗi buồn rồi biến mất, rất lâu, thân thể của hắn nghiêng ra sau ở trên ghế dựa, "Tiểu Niệm, đừng có tự trách và hổ thẹn với anh nhiều như vậy."



"…"



"Như vậy đi, anh cho em biết một chuyện, có khả năng trong lòng em sẽ dễ chịu hơn một chút." Cung Úc nói, tay đặt ở trên đùi của mình, thấp mâu nhìn ngón tay của mình, "Đã từng có một quãng thời gian anh phải chịu áp lực rất lớn, cha sắp xếp cho anh làm một chuyện, nhưng  cuối cùng anh lại làm không xong, cha mắng anh, luôn nói anh thông minh được một nửa của Cung Âu là tốt rồi, đó là thời kỳ anh phải chịu áp lực lớn nhất."



"…"



Thời Tiểu Niệm lẳng lặng nghe.



"Ở thời điểm đó, anh đã gặp được em trai của em."



Cung Úc trầm thấp nói, nghe được hắn đề cập thới em trai của mình, thân thể của Thời Tiểu Niệm mạnh mẽ run lên, rốt cục hắn cũng muốn nói đến chuyện xưa này rồi.



Chỉ có điều, tại sao lại là hiện tại.



"Mới bắt đầu, anh chỉ nghĩ rằng hắn là bé gái hoạt bát vui vẻ, hắn lại như một mầm cây xông vào thế giới của anh, mỗi khi anh cảm thấy ngột ngạt, hắn có thể khuyên anh, mang đến cho anh niềm vui." Cung Úc nói, nhắc tới người kia môi không tự chủ được cong lên, "Hắn vẽ rất đẹp, những bức tranh hắn vẽ luôn có một loại sắc thái sáng sủa, khiến cho người ta cảm thấy thoải mái."



Thời Tiểu Niệm lặng lẽ lắng nghe, đôi mắt bị gió thổi đến càng ngày càng hồng.



"Chúng ta chênh lệch tuổi tác hơi nhiều, nhưng anh bị hắn hấp dẫn, loại cảm giác đó không nói ra được, như từ trường lớn làm cho không người nào có thể khống chế mình." Cung Úc trầm thấp nói, chuyển mâu nhìn cô một cái, "Cái cảm giác này càng ngày càng mãnh liệt, vì vậy đến một ngày nào đó, anh viết cho hắn một tờ giấy, viết, ‘Tịch Ngọc, anh trai yêu em, chờ em lớn lên anh trai sẽ cưới em, có được không’"



"…"



Thời Tiểu Niệm nhìn hắn.




Thời Tiểu Niệm nghe không vô, đứng lên đi về phía dưới, nước mắt chảy xuống gò má.



"Tiểu Niệm" Cung Úc giương giọng hô cô ở phía sau, "Xin lỗi"



Thanh âm kia tràn đầy cảm giác tội lỗi.



Câu xin lỗi này không nên nói cho cô, hẳn là cho Tịch Ngọc, thế nhưng từ trước trước đến lúc chết Tịch Ngọc vẫn chưa được nghe.



Thời Tiểu Niệm chạy trở về, vẫn trở về trong phòng, cung Âu đang để chân trần ngồi ở trên giường, trên giường là một đống sách cũ, hắn đeo một chiếc kính mắt gọng đen tìm kiếm  sách ở nơi đó.



Nhìn thấy hắn, Thời Tiểu Niệm vội vã nghiêng người sang, tay dùng sức mà dụi dụi con mắt, xoa xoa mặt, không muốn để cho người khác thấy mình mới vừa đã khóc.



Cung Âu ở nơi đó lật sách lên, tốc độ lật sách rất nhanh, lật xong một quyển lại ném lên mặt đất, sau đó lật tiếp cuốn thứ hai.



Trên đất cũng đầy sách.



Thời Tiểu Niệm đi tới nhìn hắn, "Anh đang làm gì vậy"



"Tìm đồ vật" Cung Âu lạnh lùng thốt.



"Tìm cái gì"



Thời Tiểu Niệm hỏi.



"Tìm sách dạy cách lật đổ trưởng tử chiếm đoạt quyền thừa kế." Cung Âu không nhịn được lại ném quyển sách trong tay ra ngoài.



Chết tiệt, nhiều quy củ như vậy, nhiều giáo điều cứng nhắc như vậy, có tiền lệ là con thứ kế thừa hay không



Phiền chết đi rồi.



Xem loại sách này thực sự là phiền phức.



Nghe vậy, Thời Tiểu Niệm lẳng lặng mà nhìn hắn, sau đó khom lưng nhặt sách trên đất lên, thu dọn được dưới đất, cả người ngồi ở trên sàn nhà, thân thể dựa vào cuối giường.