Tổng Tài Ở Trên Tôi Ở Dưới
Chương 655 : Quyết định nói một nói dối như cuội
Ngày đăng: 12:43 30/04/20
Editor: Yuhina
Chờ ngày nào đó, từng người một bi thương rời đi, cho dù Cung gia vẫn còn, danh vọng của Cung gia vẫn còn, nhưng đó chỉ là một cái thùng rỗng, đó chỉ là một cái nhà trống.
Ngoại trừ làm cho người đời thở dài một tiếng đây đã từng là một gia tộc huy hoàng, còn có thể có cái gì
Cái gì cũng không có.
Thời Tiểu Niệm ở trong thư phòng sững sờ cực kỳ lâu, cô không biết làm sao mình có thể rời đi, như đi trên băng vậy, lạnh đến mức cô muốn cuộn mình lại, muốn cảm nhận được một phần ấm áp.
Cô đi ra ngoài, bên ngoài đã là 3 giờ sáng, thời gian này người hầu đã rời giường, bắt đầu bận rộn.
Đại thể đều là đang bận rộn chuẩn bị đại lễ đính hôn cho Cung Úc.
Tuy rằng đại lễ không phải được cử hành ở Cung gia, nhưng vẫn phải chuẩn bị toàn bộ mọi thứ đưa qua đó, vì thế nên người hầu đặc biệt bận rộn.
Thời Tiểu Niệm đứng trên cầu thang nhìn bọn họ, có người đang bê những chậu hoa, màu sắc tươi đẹp của những bông hoa kia khiến cho cô nhìn mà cảm thấy ngột ngạt.
Vẻ mặt của cô thẫn thờ.
"Thời Tiểu Niệm"
Một âm thanh hoảng loạn vang lên ở sau lưng cô.
Thời Tiểu Niệm quay đầu, chỉ thấy Cung Âu để chân trần đứng trên chỗ cao nhất của cầu thang, đôi con ngươi đen nhìn chằm chặp vào cô, vẻ mặt có sự căng thẳng, trên người mặc áo ngủ, cổ áo mở rộng ra rất lớn, lộ ra lồng ngực khiêu gợi.
"Cung Âu."
Thời Tiểu Niệm nhìn về phía hắn.
Cung Âu lập tức chạy vội xuống, đứng ở trước mặt cô, trừng cô nói, "Em chạy đi đâu vậy, anh cho là em đã chạy"
"Em sẽ không chạy."
"Ai biết, bình thường thì không sao, nhưng một khi đã hung lên thì có thể sẽ chạy" Cung Âu ấn cô vào trong lồng ngực, bàn tay thon dài đè ở đỉnh đầu của cô, bên trong hô hấp trầm trọng lộ ra vẻ sốt sắng.
"…"
Hắn còn nhớ lần trước cô muốn rời đi, cô đã quên mất rồi, Thời Tiểu Niệm đang muốn nói cái gì liền nghe Cung Âu khẽ nguyền rủa một tiếng ở bên tai cô, "Tại sao mỗi lần em trở nên hung dữ đều khiến cho anh lo lắng đề phòng, sau này đừng có hung dữ nữa"
"…"
Nghe vậy, Thời Tiểu Niệm có chút dở khóc dở cười từ trong lồng ngực của hắn ngẩng đầu lên nhìn về phía hắn, đôi mắt trắng đen rõ ràng, "Em chỉ tùy tiện đi một chút thồi, không phải muốn chạy."
Để cái nhà này cho hắn một kẻ đã từng đào binh phụ trách là được.
"uncle, không phải là ngài cũng phải sinh rất nhiều tiểu bảo bảo a" bỗng nhiên Cung Quỳ ngẩng đầu lên ngây thơ hỏi.
Cung Úc hạ thấp mâu nhìn về phía bé, lắc lắc đầu, "Không, uncle không cần sinh nhiều như vậy, một là đủ rồi. Như vậy, tương lai các con sẽ tự do rất nhiều."
"Tại sao"
Cung Quỳ không hiểu hỏi, tại sao uncle sinh em bé thì bé có thể tự do, thật kỳ quái a.
Cung Diệu ngước mắt nhìn về phía Cung Úc, khuôn mặt nhỏ nhắn đăm chiêu.
"Không có tại sao, chờ các con lớn lên thì sẽ hiểu." Cung Úc cười cười nói, mang theo bọn họ rời đi.
Cách đó không xa, xe đã chờ sẵn, một loạt xe limousine nối đuôi nhau đậu ở chỗ này, bảo tiêu, người hầu bảo vệ ở một bên.
"Đại thiếu gia."
Nhìn thấy Cung Úc bọn họ chạy tới, một đám người đồng loạt khom lưng cúi mình, nghiêng mình, có người mở cửa xe, "Đại thiếu gia, lên xe đi."
"Ừ."
Cung Úc trầm giọng nói, chuyển mâu liếc mắt nhìn về phía lâu đài cổ, nói, "Cung Âu và Tiểu Niệm đâu"
"Nhị thiếu gia còn có việc bận, nói là muộn giờ sẽ đi qua." Người hầu đáp.
Bận rộn như vậy
Vẫn ẩn núp không tham dự đại lễ đính hôn của hắn, nhắm mắt làm ngơ
Hắn cũng chẳng sao cả, nhưng mẹ nhìn thấy lại sẽ không thoải mái.
Quên đi, Cung Âu luôn là người thích làm theo ý mình, mẹ cũng quen rồi. Chỉ là hôn lễ này mất đi hai khán giả hợp mắt, không biết làm sao mà qua nổi ngày hôm nay.
"Vậy thì cứ như thế đi, Holy và tiểu Quỳ theo ta." Cung Úc nói, chủ động ôm lấy Cung Quỳ đưa bé vào trong xe, Cung Diệu thì tự mình đi lên, không cần bất kỳ ai hỗ trợ.
"Đi thôi."
Cung Úc nói rằng, mở cửa xe phía trước ra, đang muốn đi vào, liền nghe thấy âm thanh của người hầu vang lên, "Nhị thiếu gia."
Cung Úc xoay người, chỉ thấy Cung Âu ăn mặc chỉnh tề đi tới, hắn không giống như trước buổi hôm trước ở vũ hội chỉ mặc quần áo ở nhà, mà thay đổi một thân lễ phục, anh tuấn bức người, tóc ngắn có chút hơi rối, vẻ mặt tràn đầy thần sắc khinh thường, dáng vẻ lười biếng.