Tổng Tài Ở Trên Tôi Ở Dưới

Chương 676 : Em hại ai cũng sẽ không đi hại anh

Ngày đăng: 12:44 30/04/20


Editor: Yuhina



"…"



Thời Tiểu Niệm nhíu nhíu mày lại, răng cắn chặt môi, đau đầu nói, "Kỳ thực em rất muốn nhớ lại mọi chuyện xảy ra đêm hôm đó, nhưng không biết tại sao, giống như em không có chút ấn tượng này cả, mà cái kẹp tóc này, em lại không nhớ đã làm rơi ở đâu hay là thế nào, em thật sự không thể nhớ được."



"Bây giờ tất cả hồi ức của em đều là ảo tưởng."



"Không phải, là thật." Thời Tiểu Niệm có chút lo lắng nói, giơ tay sờ sờ đầu, cô không phải đang ảo tưởng, thế nhưng những hình ảnh kia thật sự đã qua quá lâu rồi, nàng không nhớ rõ được.



Giống như trong ký ức xa xôi bị bao phủ bởi lớp sương mù dày đặc, cô muốn nhìn rõ, nhưng làm thế nào cũng đều không thấy rõ.



"ok, coi như là làm mất đi, vậy thì như thế nào"



Cung Âu lạnh lùng hỏi.



"Không biết có khả năng này hay không, chính là lúc đó em làm mất cái kẹp tóc này, sau đó bị Đường Nghệ nhặt được, cô muốn đưa cho em, kết quả đi vào phòng anh trước, liền làm rớt ở đó." Thời Tiểu Niệm nói, có lẽ chỉ có lời giải thích này mới có thể thuyết phục được một chút đi.



Nghe vậy, con ngươi đen của Cung Âu sâu kín nhìn chằm chằm vào cô, "Ngược lại em cho rằng người lên giường với anh chính là Đường Nghệ"



Vào lúc ấy cô liều mạng muốn rũ sạch mình thì cũng thôi đi, bây giờ còn gấp gáp muốn rũ sạch mình như vậy, đây là cái ý tứ gì



"Em không phải ý đó."



Thời Tiểu Niệm nói.



"Cái đó thì có ý nghĩa gì, chơi vui sao, dùng một đống ký ức không chính xác vào năm đó của em để phủ nhận chuyện của anh cùng với em" Cung Âu cười lạnh một tiếng, xoay người rời đi, nhanh chân rời đi.



Lại tức rồi



Thời Tiểu Niệm nhìn bóng lưng của hắn, lông mày nhíu lại, gọi hắn lại, "Cung Âu"



"Cái gì"



Cung Âu dừng lại, đứng trên cầu thang, không quay đầu lại, ngữ khí cũng không tốt, lạnh lùng nói.



Thời Tiểu Niệm đi xuống trước, đứng ở phía sau hắn, "Anh tức rồi"



"Anh không tức giận" Cung Âu cũng không quay đầu lại nói, ngữ khí, cuối cùng lại như là tự giễu cười lạnh một tiếng, "Nếu như em cảm thấy anh tức giận, vậy khẳng định là anh phát bệnh, không khống chế tốt được cảm xúc của mình"



Ngữ khí tự giận mình.



Thời Tiểu Niệm đưa tay ra chọt chọt vào lưng của hắn.



"Làm gì"



Cung Âu giận dỗi nói, nhưng không có rời đi.



"Cung Âu." Thời Tiểu Niệm đứng phía sau hắn, trầm mặc vài giây chậm rãi nói, "Em biết chuyện này là một khúc mắc của anh, nhưng nó cũng là khúc mắc của em."
Người phục vụ lật bài, là quân 8 bích, liền cất giọng nói, "Tịch tiểu thư thu được số thẻ đánh bạc gấp 8 lần ở ‘khu vực để thẻ đánh bài cá cược’."



"Em thắng rồi."



Thời Tiểu Niệm khó có thể tin mà nhìn người phục vụ đang cầm về toàn bộ thẻ đánh bài cho cô, từng chồng lại từng chồng, thì ra đây chính là cảm giác thắng được tiền, cũng không tệ lắm.



"Tiếp tục."



Cung Âu nhìn dáng vẻ bất ngờ đến mờ mịt của cô mà ngoắc ngoắc môi, hắn đã thua tiểu gia hỏa này.



"Màu đen." Thời Tiểu Niệm nói.



"Màu đỏ." Cung Âu chọn cái còn lại.



"J Bích, Tịch tiểu thư thắng được số thẻ đánh bạc gấp 10 lần ở ‘khu vực để thẻ đánh bài cá cược’."



Toàn bộ thẻ đánh bạc được đẩy đến trước mặt Thời Tiểu Niệm.



"Màu đen." Thời Tiểu Niệm đã có một chấp niệm không tên đối với màu đen.



"Màu đỏ." sắc mặt của Cung Âu đã có chút khó coi, đôi mắt chăm chú nhìn lá bài kia, chờ mở bài.



"3 Bích, Tịch tiểu thư thắng được số thẻ đánh bạc gấp 3 lần ở ‘khu vực để thẻ đánh bài cá cược’."



Toàn bộ thẻ đánh bạc trong ‘khu vực để thẻ đánh bài cá cược’được đẩy vào trong tay Thời Tiểu Niệm, đây là lần đầu tiên Thời Tiểu Niệm được nếm cảm giác toàn bộ thẻ đánh bạc bay vào trước mặt mình, đôi mắt cũng bắt đầu toả sáng.



Đôi mắt của Cung Âu thì lại bắt đầu tối tắm.



Liên tiếp mười ván tiếp theo, Thời Tiểu Niệm đã thắng được rất nhiều thẻ đánh bạc, trên gương mặt trắng nõn tất cả đều là nụ cười thỏa mãn, Cung Âu nhìn chằm chằm vào cô, lại không còn nụ cười sủng nịch như trước, môi hơi mở, đầu lưỡi vô thức liếm một vòng.



Sao vận may của hắn lại có thể kém như vậy



Hắn nhìn chằm chằm vào người phục vụ thu hồi bài, bắt đầu xáo bài, rút lá bài, đôi mắt của hắn không nháy phát nào chỉ nhìn chằm chằm vào đó, lỗ tai khẽ nhúc nhích, lắng nghe âm thanh.



Hắn nhìn rõ rồi.



Cung Âu ngồi ở chỗ đó nhắm mắt lại, đếm đi đếm lại từng lượt trong đầu, các động tác thu bài xáo bài, rút bài của người phục vụ lặp đi lặp lại trong tâm trí hắn, nếu như không lầm, cái này nhất định mở…



"Màu đen"



Thời Tiểu Niệm kiên định lựa chọn màu đen, cũng cường hào hơn nhiều so với vừa nãy, đẩy một đống thẻ đánh bạc ra phía trước.



Các tân khách xung quanh nhìn thấy bên này là vợ chồng hai người chiếm một tấm chiếu bạc, rõ ràng đây là trò chơi trong gia đình, nhưng lại khiến cho khói lửa nổi lên bốn phía, đều đồng loạt thả bài trên tay xuống, vây lại xem hai người bọn họ đoán màu sắc lá bài.



Một người người nước ngoài đã có tuổi trong đó liên tục nhìn chằm chằm vào Thời Tiểu Niệm, trong mắt hơi nghi hoặc một chút.



Cung Âu ngồi ở đối diện Thời Tiểu Niệm, tà khí ngoắc ngoắc môi, "Thời Tiểu Niệm, em đã chọn màu đen mười mấy lần rồi, cái này 80% là ra màu đỏ, anh cho em cơ hội đổi."