Tổng Tài Ở Trên Tôi Ở Dưới
Chương 685 : Chặn Đường Nghệ lại
Ngày đăng: 12:44 30/04/20
Editor: Yuhina
Mặc quần áo giống y như người trong bức ảnh.
Thời Tiểu Niệm nhìn về phía Bob đang đứng cạnh Cung Quỳ, Cung Diệu, Đường Nghệ tới để nhìn Bob.
--------------------------
Sau khi Thời Tiểu Niệm trở về đã đưa bức ảnh cho Cung Âu xem, hiệu suất của Cung Âu rất cao, ngay đêm đó, Phong Đức liền phái người đi chặn Đường Nghệ lại.
Màn đêm thăm thẳm, trong tiểu khu cũ kỹ yên tĩnh không có bóng người qua lại, chỉ có mấy ông lão tụ tập ngồi cùng một chỗ tán gẫu để giết thời gian.
Ánh đèn đường mờ ảo.
Một đám bảo tiêu mặc âu phục đen dồn dập chạy vào, làm cho mấy ông già sợ hết hồn.
"Mấy người các anh theo tôi đi lên, còn dư lại toàn bộ giải tán, phong tỏa toàn bộ ngóc ngách của tiểu khu này, không cho ai rời đi" Phong Đức đứng ở nơi đó chỉ huy, cầm đồng hồ bỏ túi trên tay, liếc một chút, "3, 2, 1, tản ra"
Bảo tiêu nghiêmchỉnh tản ra.
Mấy ông già đồng loạt từ trên ghế đứng lên, mỗi người đều mang theo vẻ mặt bát quái mà nhìn những người này, "Đã xảy ra chuyện lớn gì sao, nhanh đi tham gia trò vui."
Một chiếc xe ô tô màu đen từ từ lái vào tiểu khu.
Thời Tiểu Niệm ngồi trên xe, ở bên cạnh Cung Âu, từ cửa sổ của xe nhìn ra bên ngoài, nhìn đám bảo tiêu kia xông lên lầu, không khỏi nói, "Dàn trận cũng quá lớn đi"
Tìm người mà thôi.
"Người phụ nữ này như con cá trạch vậy, lúc trước trơn tuột mà từ trong tay anh thoát ra, lần này, anh tuyệt đối sẽ không cho cô ta có cơ hội chạy thoát"
Cung Âu lạnh lùng thốt, ánh mắt âm trầm, bàn tay thon dài ôm lấy cô.
Chỉ chốc lát sau, một bảo tiêu tiến lên, gõ gõ cửa sổ của xe.
Cung Âu lạnh mặt hạ cửa kính xe xuống, một bảo tiêu đứng ở bên ngoài cung kính mà cúi đầu, "Cung tiên sinh, đã vây người lại, nhìn dáng vẻ như đang chuẩn bị chạy trốn."
"Biết rồi."
Cung Âu đẩy cửa xe ra xuống xe, ngẩng mặt lên, con ngươi đen lạnh lùng nhìn về phía một căn phòng nào đó ở tầng hai.
Còn muốn chạy
Nằm mơ
Thời Tiểu Niệm cũng theo xuống xe, chuyển mâu nhìn về phía Cung Âu, một cơn gió thổi qua, Cung Âu trực tiếp cởi áo bành-tô trên người mặc vào cho cô, ôm cô đi vào, "Đi."
"Đừng dập đầu nữa, có phiền hay không" sắc mặt của Cung Âu trở nên khó coi, nói, "Đừng dùng cái bộ mặt xấu xí này dọa tôi"
"…"
Thời Tiểu Niệm lặng yên, cô nhìn về phía Cung Âu, "Hỏi đề tài chính đi."
Giáo huấn Đường Nghệ thì để lúc khác, hiện tại quan trọng nhất là phải biết chuyện đã phát sinh vào bảy năm trước.
"Phong Đức"
Cung Âu thực sự không muốn nhìn thấy vẻ mặt đó của Đường Nghệ, hướng Phong Đức nói.
"Vâng, thiếu gia." Phong Đức từ một bên đi ra, đứng ở trước mặt Đường Nghệ, thấp mâu nhìn cô ta, mặt không thay đổi hỏi, "Đường Nghệ, bảy năm trước, ở bữa tiệc trên tàu đã xảy ra chuyện gì, cô nói rõ tất cả cho tôi, bằng không, đừng nói con trai là của cô, cô có thể sống mà rời khỏi nơi này hay không, cũng là cả một vấn đề."
Dứt lời, liền nghe "Ầm" một tiếng, Đường Nghệ ngã trên mặt đất, hai mắt nhắm nghiền, dĩ nhiên ngất đi.
Tình cảnh này chẳng ai nghĩ tới, tất cả mọi người kinh ngạc mà nhìn.
Phong Đức hạ thấp thân thể, quan sát tình trạng của Đường Nghệ, nói, "Thiếu gia, cô ta bất tỉnh."
"…"
Vào lúc này lại ngất đi
Đùa bỡn hắn hả
Sắc mặt của Cung Âu trở nên tái xanh, đứng lên đi về phía bọn họ, dẫm một cước lên trên người Đường Nghệ , "Đứng lên cho tôi, giả bộ cái gì, muốn chết muốn ngất thì nói cho tôi biết đã rồi hẵng bất tỉnh"
Một cước kia dẫm đặc biệt tàn nhẫn.
Thời Tiểu Niệm không khỏi nhíu mày lại, Đường Nghệ vẫn ngã trên mặt đất không nhúc nhích, giống như là một xác chết vậy, Cung Âu cực kỳ táo bạo, lại muốn đạp thêm một cước nữa, Thời Tiểu Niệm vội vàng nói, "Cung Âu"
"…"
Nghe thấy âm thanh của cô, Cung Âu như bị một sợi dây thừng kéo, mạnh mẽ mà giật chân trở về, nghiến răng nghiến lợi nói, "Làm cô ta tỉnh lại cho tôi, đừng để cho cô ta chết "
Trước khi biết được chân tướng, Đường Nghệ không thể bị hắn đạp cho chết.
"Vâng, thiếu gia."
Phong Đức đáp.
Đêm nay, Cung Âu không thể nào nhận được đáp án mà hắn muốn biết, Đường Nghệ thật sự bất tỉnh, mặc cho Phong Đức và bọn cận vệ làm như thế nào cũng không thể làm cho cô ta tỉnh lại.