Tổng Tài Ở Trên Tôi Ở Dưới

Chương 691 : Kết thúc (2)

Ngày đăng: 12:44 30/04/20


“Cung tiên sinh, nào có ai để đứa trẻ nhỏ như vậy tìm người.”



“Con tôi, tôi có quyền hơn các người! Đi ra! Đừng ép tôi phát hỏa!” Cung Âu không vui quát, Cung Diệu đứng bên chân hắn thân hình chấn động.



“...”



Bọn cảnh sát lui về sau một bước.



Cung Âu nửa ngồi xổm xuống ở phía sau Cung Diệu, tay thon dài đè tại bả vai nho nhỏ của cậu, dùng âm thanh chỉ có hai người nghe được nói, “Cung Diệu con nghe cho ba, bây giờ đều trông vào con, phải mau tìm được tiểu Quỳ cho bà, mẹ con còn đang chờ ba!”



Cung Diệu nhìn hắn, tựa như đang nhìn một câu đố không giải được.



Hình tượng của Cung Âu với Cung Diệu càng ngày càng kỳ quái, hắn không giống một ba ba, cũng không ôn nhu như mẹ, dối trá rất đáng sợ, nhưng bây giờ dường như... Cũng không có chán ghét như vậy.



“Con biết rồi.”



Cung Diệu nhìn Cung Âu, sau đó dùng lực gật đầu, nhìn bốn phía, cởi áo khoác nhỏ trên người nhào vào biển bóng.



Bảo tiêu khiếp sợ mở to mắt, “Đúng đúng đúng, sau khi xem camera, chính là thấy Bob kéo tiểu Quỳ tiểu thư nhào vào trong biển bóng, thiếu gia Holy thật thông minh.”



Tầm nhìn của trẻ con người lớn không thể hiểu được.



Cảnh sát nhỏ giọng thấp thầm nói, “Cung tiên sinh, bây giờ nghiên cứu cái này không có ý nghĩa! không bằng đi lên tầng năm tìm.”



“Câm miệng cho tôi! Đừng ảnh hưởng con tôi!”



Cung Âu chỉ chỉ cảnh sát, mặt lạnh nhìn Cung Diệu chui tới chui lui ở khu vui chơi, bò qua một sơn động nhỏ, thuận lợi đi ra từ phía sau, sau đó một đường chạy tới thang máy tương đối gần.



Cung Âu theo sau, bọn cảnh sát cho là bồi kẻ có tiền hồ đồ cũng theo sau.



Cung Diệu vọt vào thang máy, ấn tầng 5.



“Lên tầng 5!”



Cung Âu lập tức đi thang máy khác, từ trong thang máy đi ra Cung Diệu đã nhanh chóng chạy đến sau một chậu hoa ngồi xổm xuống, bảo tiêu không hiểu hỏi, “Thiếu gia Holy đang làm gì thế?”



Đương nhiên là đang bắt chước Bob.



Cung Âu lạnh giọng hỏi, “Hai đứa bé biến mất ở góc nào?”



“Chính là chỗ này!” Bảo tiêu chỉ vào một góc, vừa nhìn về phía Cung Diệu sau chậu hoa kia, vỗ đại não, “Tôi hiểu rồi, bọn chúng tránh góc chết camera nên trốn phía sau chậu hoa.”



Thảo nào cảm thấy biến mất thần kỳ.



“...”


Thật muốn nhìn lại.



Bob ngồi ở chỗ kia, tay nhỏ bé chống ở hai bên, tùy ý lắc hai cái đùi, nhìn về phía xa xa, cậu khẽ hát ca khúc Thời Tiểu Niệm hát lúc ôm cậu làm đồ thủ công, đột nhiên cảm giác được cả người đặc biệt thả lỏng.



Về sau sẽ không có ai không muốn cậu.



Về sau sẽ không có ai xiềng xích cậu.



Về sau sẽ không có ai mắng cậu, đánh cậu.



Về sau cậu sẽ rất vui vẻ, dù cho không có dì.



“...”



Cung Âu đứng ở nơi đó quan sát sắc mặt Bob càng ngày càng không thích hợp, đứa bé này đột nhiên cười rộ lên, không hiểu là nhìn thấy gì, còn đưa hai tay ra làm ra động tác ôm.



Chết tiệt.



nếu đứa bé này chết, Thời Tiểu Niệm sẽ liều mạng với hắn!



Cung Âu lập tức đặt một tay trên hàng rào, nhảy xuống mái bằng, nhưng Bob đã mỉm cười nhảy xuống, Cung Âu té trên đất, cuộn lên bụi khói, đưa cánh tay dài nắm chặt lấy tay Bob.



Bob treo giữa không trung.



“A!”



Cung Quỳ hét lên, dưới cũng có người ở thét chói tai.



“Lên cho ta!”



Cung Âu cắn răng gầm nhẹ một tiếng, dùng sức kéo Bob lên, Bob được kéo lên vẻ mặt kinh ngạc nhìn hắn, Cung Âu ôm lấy cậu, nâng lên đưa cho cảnh sát ở phía trên sân thượng.



Bob bị ôm đi, lập tức kích động giằng co, chân dùng sức đạp, vừa lúc đạp vào ngực Cung Âu.



Cung Âu vì cứu cậu lúc nhảy xuống quẹo dưới, để nâng được cậu lên còn chọ chỗ sát mép mái bằng, vốn cũng không đứng vững, trực tiếp bị đạp ngửa về sau. người ngã khỏi mái bằng.



“A!”



Cung Quỳ thét chói tai so với vừa rồi còn lớn hơn.



Cung Diệu được bảo tiêu ôm, trơ mắt nhìn Cung Âu rơi xuống, cặp mắt đen mở lớn, tay nhỏ bé theo phản xạ có điều kiện nắm không khí ở phía trước, khàn cả giọng mà hô lên, “Dad! Dad!”



Nếu như không có bảo tiêu ôm, có lẽ Cung Diệu nhào xuống theo.



Thanh âm của cậu không thể cứu cung Âu, Cung Âu vẫn rơi xuống, nặng nề ngã trên đệm khí.