Tổng Tài Ở Trên Tôi Ở Dưới

Chương 696 : Cao trào hồi cuối (3)

Ngày đăng: 12:44 30/04/20


Editor: shinoki



Thì ra, Dad nói những lời này không phải là dối trá, Dad thực sự nhặt được.



Cung Diệu nhìn người đàn ông hôn mê trên giường, hồi lâu, tay nhỏ bé của cậu đang cầm bình thủy tinh, đột nhiên cảm giác rất nặng, cậu cẩn thận bỏ bình thủy tinh qua một bên, sau đó cầm xấp ảnh lên lật.



Phần lớn đều là ảnh chung chụp của Cung Âu và Thời Tiểu Niệm, còn có một tấm cả nhà bọn họ đang chụp quanh xích đu lá rụng đầy đất.



Đặt ở phía dưới cùng là tấm hình Thời Tiểu Niệm chụp riêng.



Trong hình Thời Tiểu Niệm đang ngồi trước cửa sổ vẽ tranh, một tay cầm bảng màu, một tay cầm bút vẽ, áo trên ngực thêu chữ A lớn, cô ngước mắt hướng về phía ông kính mỉm cười, ánh mặt trời ngoài cửa sổ đưa cả người cô đều nhu hóa.



“Đây là ảnh chụp phu nhân lúc còn ở trường học!, thoạt nhìn thật ngây ngô.”



Alisha ngồi chồm hổm ở một bên nói.



Cung Diệu lật ảnh lại, chỉ thấy đằng sau tấm ảnh có hai chữ.



“Alisha.” Cung Diệu cầm ảnh chụp cho Alisha bên cạnh xem, “Chữ này đọc là gì?”



“Chung.”



“Chữ còn lại?” Cung Diệu tiếp tục hỏi.



“Nhiên. Nhiên trong tự nhiên.” Alisha hồi đáp, Cung Diệu cầm ảnh chụp đứng lên đi tới bên giường, một người hầu vẫn đang đọc văn kiện cho Cung Âu nghe.



Cung Quỳ ngồi ở trên giường không an phận mà hôn nhẹ mặt của Cung Âu một cái, hôn nhẹ tay Cung Âu một hồi.



Ngón tay thon dài của Cung Âu hơi giật giật.



“Xin cô dừng lại.”



Cung Diệu hướng người làm nói, khó khăn bò lên giường, ngồi ở mép giường, hai đùi rũ xuống, cúi người xuống tiến đến bên tai Cung Âu, sau đó cầm ảnh chụp nói ra hai chữ ở phía trên.



Thanh âm non nớt như là nước chảy nhẹ nhàng mà chảy vào trong lỗ tai Cung Âu.



Cung Quỳ ngồi ở một bên không rõ mà nhìn Cung Diệu, vươn tay nhỏ bé kéo kéo cậu, “Anh đọc cái gì thế?”



“Xuỵt.”
Thời Tiểu Niệm nhìn về phía cô ta.



“Biết ly bỏ thuốc kia là ai đưa cho Cung Âu không?” Đường Nghệ hỏi, Thời Tiểu Niệm nhìn về phía cô ta, Đường Nghệ liền yên lặng nhìn cô.



Thời Tiểu Niệm khó có thể tin chỉ chỉ mình, “Tôi?”



“Đúng, chính là cậu.” Đường Nghệ nhìn cô nói, “Năm đó mình nói bụng khó chịu, bảo cậu đưa đồ hộ mình.”



“...”



Thời Tiểu Niệm cứng đờ đứng ở nơi đó, cho nên có người tựa hồ gặp cô xuất hiện trên hành lang, thì ra, là cô đưa cái ly kia qua, Thời Tiểu Niệm đã quên mình vào căn phòng kia, hay là từ người cầm khay đi vào, bởi vì ngày đó cô thực sự đưa nhiều lần lắm.



Đã không rõ lắm.



Cô chỉ biết là, cô từ đầu đến cuối đều chưa từng thấy qua Cung Âu.



“Mình đều đã tính toán tốt, nếu ồn ào, cậu còn giúp mình cõng.” Đường Nghệ nói, “Có người từng thấy cậu xuất hiện, chính là chứng cứ.”



“...” Thời Tiểu Niệm nhắm mắt lại, mở mắt ra lãnh đạm nhìn về phía Đường Nghệ, “Cô có tính toán như vậy, sao không đi làm việc tốt?”



Cái gì cũng tính toán có lợi cho bản thân nhất, lấy đầu óc này của Đường Nghệ, dựa vào chính mình sớm đã lên như diều gặp gió đi, hà tất luôn muốn dựa vào đàn ông.



“Đi thôi.” Đường Nghệ nhìn cô nói, dẫn cô đi về phía trước, đứng trước cửa phòng đóng chặc nói, “Trước đây, sau khi cậu hôn mê, thừa dịp người ở đây bị điều đi, bảo đảm Cung Âu đã trúng thuốc mê, mình mới mang cậu tới.”



“...”



Thời Tiểu Niệm đứng ở nơi đó không nói gì.



“Bây giờ cậu không hôn mê, tự đẩy cửa vào đi thôi.” Đường Nghệ nói xong, đứng ở phía đối diện, đứng trong hành lang.



“...”



Thời Tiểu Niệm nhìn cô một cái, sau đó tự tay đẩy cửa ra.



“Phanh.”



Cửa từ từ mở ra, một cơn gió mát mẻ từ bên trong tràn ra, mang theo mùi nước thuốc nhàn nhạt, Thời Tiểu Niệm ngẩng mặt lên nhìn sang, chỉ thấy Cung Âu đang nằm trên giường, thân ảnh cao to, hai chân giao nhau, hai tay gối lên sau đầu, nghe tiếng quay sang nhìn về phía cô.