Tống Thì Hành

Chương 102 : Đêm hôm đó (Thượng)

Ngày đăng: 01:47 20/04/20


Cơn mưa bất chợt sau một đêm đã xua tan đi không khí nóng nóng của thời tiết cuối xuân.



Bầu không khí Khai Phong sau cơn mưa vô cùng tươi mát, tràn ngập mùi thơm ngát. Mưa theo mái hiên tí tách rơi xuống đá xanh dưới bậc thang, hạt nước văng tung tóe khắp nơi. Gốc cây hòe cành lá che phủ, phát ra tiếng sàn sạt vang khẽ như giai điệu tuyệt vời sau cơn mưa.



- Đau, đau quá, đau quá...



Ngọc Doãn như nghẹn thở, mặt lại đỏ bừng.



Lúc Yến Nô dán Đoạn Tục Cao lên cánh tay hắn, một cơn đau đớn khôn kể khiến Ngọc Doãn kêu lên thảm thiết.



Thứ kia sao lại đau đến thế!



Khi Đoạn Tục Cao dán lên vết thương giống như đặt ở trên lửa thiêu đốt.



Ngọc Doãn muốn giãy dụa, lại bị Yến Nô giữ chặt lấy không thể cử động.



- Tiểu Ất ca là đàn ông, có chút đau đớn này vậy mà tỏ ra như vậy, không đáng là hảo hán.



Yến Nô vẻ mặt đầy xem thường, nhưng trên mặt lại cười.



Hóa ra Tiểu Ất ca cũng biết đau đấy!



Từ lúc Ngọc Doãn tái sinh tới nay thể hiện ra rất nhiều điểm khác người phàm tục. Đặc biệt là tài đánh Kê Cầm xuất thần nhập hóa càng khiến Yến Nô xấu hổ. Tuy nhiên, điều khiến Yến Nô hổ thẹn vẫn là bản lĩnh Ngọc Doãn sáng tác một khúc phổ bán được hai ngàn xâu, Ngọc Doãn không giống bình thường khiến Yến Nô thậm chí đã nảy sinh cảm giác mặc cảm, nghĩ giống như thiên nhân.



Hiện tại xem ra Tiểu Ất cũng là một người bình thường.



Đương nhiên nàng biết Đoạn Tục Cao dán lên sẽ có cảm giác gì.



Nhớ mang máng lúc trước mình mới tập võ cũng từng bị đánh ngã gãy chân, cha vẫn thường dùng Đoạn Tục Cao mới không không bị tàn tật.



Những đau đớn này như vẫn còn mới mẻ trong ký ức.



Lúc ấy cha dùng rất nhiều lời ngọt ngào, thậm chí còn làm ngựa cho nàng cưỡi, còn đồng ý làm nhiều điểm tâm mới khiến Yến Nô tiếp tục kiên nhẫn.



Mà nay đau đớn này lại rơi trên người Ngọc Doãn, nhìn bộ dạng thảm hại kia, Yến Nô không nhịn được cười.



- Còn cười, còn cười!



Ngọc Doãn trợn mắt lên, lại hít sâu một hơi.



Nghe Yến Nô nói, hắn ngượng ngùng không dám kêu la thảm thiết nữa, đành phải cố nén sự đau đớn như nung lửa, một bàn tay nắm chặt góc bàn.



- Chỉ là không chịu được chút thôi mà, sao lại không được coi là hảo hán?



Xưa có Quan Vân Trường cạo xương trị độc, hiện có Ngọc Tiểu Ất ta nhịn đau trị thương, tương lai truyền ra cũng sẽ là một câu chuyện được mọi người ca tụng.




- Cửu Nhi tỷ!



Yến Nô qua loa đáp lời, run ẩy.



Thân hình căng như dây cung cho thấy giờ phút này nàng vô cùng khẩn trương. Mặc dù Ngọc Doãn không thấy rõ khuôn mặt của Yến Nô, nhưng có thể cảm nhận được tâm trạng phức tạp của nàng lúc này. Đã thành thân với Ngọc Doãn hơn một năm nhưng vẫn không ở cùng phòng. Ngọc Doãn cũng biết, về phương diện này có đủ loại nguyên nhân. Từ lúc tái sinh tới nay hai người vẫn tương kính như tân, không dám vượt qua.



Yến Nô núp ở trong lòng Ngọc Doãn, không dám ngẩng đầu.



Thân hình cuộn tròn như mèo nhỏ, hai tay nhỏ nhắn nắm chặt để ở trước ngực.



Nàng cũng không biết tại sao mình lại khẩn trương và sợ hãi như thế. Ngọc Doãn là trượng phu của nàng, mặc kệ trước đó hắn không hăng hái thế nào, thích đấu đá ra sao, nhưng hai tháng nay biểu hiện hắn đã thay đổi trở nên tốt hơn lên khác biệt với trước đây rất nhiều. Chu Đồng có một con gái duy nhất, từ nhỏ Yến Nô đã được nuông chiều, cầu được ước thấy, tuy rằng học được tam tòng tứ đức nhưng bên trong Yến Nô lại vô cùng độc lập.



Phụ thân đã gả nàng cho Ngọc Doãn, nàng không bằng lòng.



Nhưng nếu đã thành người một nhà, nàng cũng sẵn lòng sống với Tiểu Ất đến già đầu bạc.



Đáng tiếc lúc trước Ngọc Doãn quá mức ngang ngược nên mới ....Mặc dù hai người sinh hoạt một nhà nhưng lại như người xa lạ.



Ngọc Doãn yêu nàng nhưng lại không biết biểu đạt thế nào.



Dùng một phương thức sai lầm, cho nên gần như là người qua đường...



Nhưng hai tháng gần đây cũng là những ngày Yến Nô vui vẻ nhất. Nàng nhìn thấy một Ngọc Doãn hoàn toàn mới, hoàn toàn khác với một Ngọc Doãn trước đây. Nhưng nàng cũng không biết diễn tả tâm tư của mình như nào, vốn tưởng rằng phiền toái đã giải quyết xong, nước có thể chảy thành sông, không ngờ vì sự nổi bật mà Tiểu Ât không thể không ra đi để tránh tai họa.



Chỉ mấy chục ngày mà lòng Yến Nô như đứt từng khúc.



Thánh nhân từng nói: “Phụ nhân giả, phó vu nhân dã.”



Nếu Ngọc Doãn chủ động một chút, thể hiện muốn nàng thì không vấn đề gì. Nhưng đôi oan gia này lại rõ ràng đều như đầu đất, mặc dù có lúc đã thể hiện tình cảm nhưng chung quy vẫn không ...khiến Yến Nô cũng không biết nên như nào mới tốt.



Nếu hôm nay Ngọc Doãn không nói phải rời khỏi, có lẽ Yến Nô sẽ còn chờ đợi.



Nhưng...



Tuy rằng lấy hết dũng khí lên giường cùng với trượng phu, nhưng Yến Nô lại cảm thấy tim mình vẫn hồi hộp sờ sợ đập từng hồi từng hồi.



- Không ngủ được sao?



Thanh âm khe khẽ của Ngọc Doãn thầm bên tai.



Yến Nô cảm giác được cánh tay của Ngọc Doãn đang ôm nàng có sức lực.



Thân hình run lên, nàng cúi đầu đáp lời, dán mặt vào ngực Ngọc Doãn. Tuy rằng Ngọc Doãn không nhìn thấy khuôn mặt nàng nhưng lại có thể cảm nhận được hình dáng nhỏ bé động lòng người kia đang run rẩy khe khẽ trong lòng mình.