Tống Thì Hành
Chương 104 : Cảm giác lợi hại (Thượng)
Ngày đăng: 01:47 20/04/20
Cơn mưa bất chợt sau một đêm đã xua tan đi không khí nóng nóng của thời tiết cuối xuân.
Bầu không khí Khai Phong sau cơn mưa vô cùng tươi mát, tràn ngập mùi thơm ngát. Mưa theo mái hiên tí tách rơi xuống đá xanh dưới bậc thang, hạt nước văng tung tóe khắp nơi. Gốc cây hòe cành lá che phủ, phát ra tiếng sàn sạt vang khẽ như giai điệu tuyệt vời sau cơn mưa.
- Đau, đau quá, đau quá...
Ngọc Doãn như nghẹn thở, mặt lại đỏ bừng.
Lúc Yến Nô dán Đoạn Tục Cao lên cánh tay hắn, một cơn đau đớn khôn kể khiến Ngọc Doãn kêu lên thảm thiết.
Thứ kia sao lại đau đến thế!
Khi Đoạn Tục Cao dán lên vết thương giống như đặt ở trên lửa thiêu đốt.
Ngọc Doãn muốn giãy dụa, lại bị Yến Nô giữ chặt lấy không thể cử động.
- Tiểu Ất ca là đàn ông, có chút đau đớn này vậy mà tỏ ra như vậy, không đáng là hảo hán.
Yến Nô vẻ mặt đầy xem thường, nhưng trên mặt lại cười.
Hóa ra Tiểu Ất ca cũng biết đau đấy!
Từ lúc Ngọc Doãn tái sinh tới nay thể hiện ra rất nhiều điểm khác người phàm tục. Đặc biệt là tài đánh Kê Cầm xuất thần nhập hóa càng khiến Yến Nô xấu hổ. Tuy nhiên, điều khiến Yến Nô hổ thẹn vẫn là bản lĩnh Ngọc Doãn sáng tác một khúc phổ bán được hai ngàn xâu, Ngọc Doãn không giống bình thường khiến Yến Nô thậm chí đã nảy sinh cảm giác mặc cảm, nghĩ giống như thiên nhân.
Hiện tại xem ra Tiểu Ất cũng là một người bình thường.
Đương nhiên nàng biết Đoạn Tục Cao dán lên sẽ có cảm giác gì.
Nhớ mang máng lúc trước mình mới tập võ cũng từng bị đánh ngã gãy chân, cha vẫn thường dùng Đoạn Tục Cao mới không không bị tàn tật.
Những đau đớn này như vẫn còn mới mẻ trong ký ức.
Lúc ấy cha dùng rất nhiều lời ngọt ngào, thậm chí còn làm ngựa cho nàng cưỡi, còn đồng ý làm nhiều điểm tâm mới khiến Yến Nô tiếp tục kiên nhẫn.
Mà nay đau đớn này lại rơi trên người Ngọc Doãn, nhìn bộ dạng thảm hại kia, Yến Nô không nhịn được cười.
- Còn cười, còn cười!
Ngọc Doãn trợn mắt lên, lại hít sâu một hơi.
Nghe Yến Nô nói, hắn ngượng ngùng không dám kêu la thảm thiết nữa, đành phải cố nén sự đau đớn như nung lửa, một bàn tay nắm chặt góc bàn.
- Chỉ là không chịu được chút thôi mà, sao lại không được coi là hảo hán?
Xưa có Quan Vân Trường cạo xương trị độc, hiện có Ngọc Tiểu Ất ta nhịn đau trị thương, tương lai truyền ra cũng sẽ là một câu chuyện được mọi người ca tụng.
Ha ha ha...
Ngọc Doãn tỏ ra chí khí đại trượng phu, nhưng cảm giác đau đớn kia lại làm cho tiếng cười của hắn đặc biệt khó nghe.
- Quan Vân Trường?
Huynh nói là Quan Vũ Quan Vân Trương Tam Quốc sao?
- Đúng vậy!
- Tiểu Ất ca thật không biết xấu hổ, không ngờ tự so mình với Quan Vũ, nếu như truyền ra ngoài, chắc chắn sẽ bị mọi người nhạo báng.
Yến Nô cười hì hì nói, nhưng đôi bàn tay thon mềm lại không ngừng xoa bóp vết thương cho Ngọc Doãn.
Từ bàn tay nhỏ bé mềm mại của nàng truyền đến một sức nóng nhè nhẹ, xuyên thấu qua Đoạn Tục Cao ở miệng vết thương, truyền vào miệng vết thương lập tức có cảm giác ngứa ngứa.Cảm giác đó giống như bị kiến chui vào cắn, lúc đầu còn chưa rõ ràng, nhưng dần dần...
Lại là sự đau đớn như nung lửa, lại là cơn ngứa ngáy như kiến cắn tận tim.
Chốc lát lại đau, chốc lát là ngứa, khiến Ngọc Doãn liên tục nhe răng nhếch miệng.
Càng về sau, đau và ngứa dung hợp cùng một chỗ, cảm giác này vô cùng khó chịu thật sự khiến người ta đứng ngồi không yên.
Tuy nhiên vì biểu hiện khí khái đại trượng phu, Ngọc Doãn tuy nhe răng nhếch miệng nhưng vẫn cố gắng tỏ ra bình thường.
Chẳng qua bộ dạng như bình thường kia thật sự quá mức khó coi!
- Vì sao không thể so sánh?
Ngọc Doãn cười nói:
Ngọc Doãn đột nhiên run người. Hoa trà mi rất nổi tiếng, là một trong những loại cây có danh tiếng thời cổ. Nó đâm chồi nảy lộc khi băng tan và nở hoa vào mùa hè. Loại hoa này là một trong những thứ rất hay được văn nhân miêu tả dưới ngòi bút của mình.
Hoa Trà Mi có phần giống với thời cuộc lúc này. Đại Tống giống như đóa Trà Mi kia sau khi nở rực rỡ từ từ trở nên tàn héo. Đây giống như một người thiếu nữ xinh đẹp nhưng lại yếu đuối, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể héo tàn.
- Lạc cánh trà mi, trăng trong sáng. Thoảng mùi hương, thao thức quạ kêu dài. Se se thấm nhẹ áo đơn....
Mấy câu thơ khiến cho Ngọc Doãn càng thêm buồn. Nghĩ tới việc sắc đi xa, hắn có phần thổn thức. Những đóa trà mi nở đầy nơi góc tường khiến cho lòng người xao xuyến. Cánh hoa u nhã dưới cơn gió nhẹ càn tăng thêm lòng buồn vô hạn. Những cơn gió thổi tới khiến cho đóa hoa rung rung, càng làm cho người ta có cảm giác nhớ thương.
Ngọc Doãn ngơ ngác nhìn hoa Trà mi mãi một lúc không nói gì.
- Thập Tam Lang! Tiểu Ất vừa mới nói cái gì?
Dương Tái Hưng nghe không được rõ liền quay đầu lại hỏi. Thập Tam Lang cười khổ, nói:
- Đại lang không biết thì ta càng không hiểu được... Hình như tiểu Ất ca có tâm sự. Có điều nghe mấy lời nói đó thật sự rất hay. Mặc dù không hiểu lắm nhưng thực sự cảm thấy lợi hại. Chẳng trách người ta nói tiểu Ất ca có tài học hơn người.
So ra, Thập Tam Lang sống ở Khai Phong tiếp xúc với nhiều người lâu ngày cũng có được một chút phong nhã còn Dương Tái Hưng lại không nhìn nhận được sâu như Thập Tam Lang, y là một người thẳng thắn nên mấy cái lời hoa mỹ đó khi nghe chẳng khác nào Bát Giới ăn nhân sâm, cơ bản không hiểu được lấy một từ.
- Đúng vậy! Ta cũng không hiểu được.
Nhưng cho dù thế nào, y cũng không thể thua Thập Tam Lang. Dương Tái Hưng nói nhỏ:
- Chỉ có điều ta cảm thấy khó hiểu vì tiểu Ất có tài học như vậy vì sao lại không sử dụng, không chừng có thể đỗ Trạng Nguyên thì sao?
Thập Tam Lang nhún vai nói:
- Làm sao mà ta biết được? Thật ra ta ít tiếp xúc với tiểu Ất ca. Mặc dù cùng ở phủ Khai Phong nhưng so với trước kia thì hiện tại tiểu Ất ca hoàn toàn khác. Trước kia tiểu Ất ca thích đánh nhau. Mặc dù không phải là người ngang ngược nhưng kẻ khác rất khó gần. Hình như là từ sau lần đánh nhau với Lý Bảo, sống lại mới hoàn toàn thay đổi.
- Khác thế nào?
Thập Tam Lang gãi đầu suy nghĩ một lúc rồi nói:
-Trước kia mọi người đều thấy tiểu Ất ca rất khó gần. Nhưng hiện tại, tiểu Ất ca lại có cảm giác rất dễ gần, trong lòng lại như có rất nhiều tâm sự. Ừm! Đại khái là vậy... Dù sao thì so với trước kia ta thấy tiểu Ất ca lại càng khiến cho người ta vui vẻ.
Dương Tái Hưng dừng tay, nhìn Thập Tam Lang. Mất một lúc, hắn kinh ngạc nói:
- Ta không hiểu ngươi nói cái gì nhưng cảm giác rất lợi hại.
- Đại Lang! Thập Tam! Không phải vội.
Ngọc Doãn tỉnh lại nhìn trời thì đã xế chiều vì vậy lên tiếng:
- Trời cũng muộn rồi, chúng ta đi về. Dù sao thì ở đây để ngày mai dọn. Chúng ta về nhà tránh cho mọi người khỏi sốt ruột.
- Được.
Dương Tái Hưng và Thập Tam Lang đều đói bụng nên nghe Ngọc Doãn nói thế liền đồng ý.
Cả ba người ra khỏi lò giết mổ rồi khóa lại. Ngọc Doãn giao chìa khóa cho Thập Tam Lang để y có thể tới đây ở bất cứ lúc nào. Còn Thập Tam Lang thì rất vu vẻ.
"Tiểu Ất ca đúng là phóng khoáng."
Có được chỗ ở này có thể tiết kiệm được một chút, mua đồ ăn để mẫu thân bồi bổ sức khỏe. Thập Tam Lang là một người có hiếu nên nghĩ mẫu thân có thể qua khỏi thì hết sức vui vẻ. Hoàn cảnh thiếu thốn, lúc trước phải dựa vào việc kéo xe để kiếm sống. Còn hôm nay, Thập Tam Lang tự nhiên là tràn ngập sự hăng hái. Trong thâm tâm, y thầm cảm ơn Ngọc Doãn. Thập Tam Lang nghĩ:"nếu có cơ hội sẽ báo đáp ân tình của tiểu Ất ca."
...........
Trời chạng vạng, những cơn gió thổi tới nhè nhẹ.
Ba người Ngọc Doãn bước trong ánh tà dương trở về nhà. Vừa mới tới cửa Trần Châu thì không ngờ có một đám người tiến ra cản đường. Người cầm đầm chính là Lý Bảo. Chỉ thấy y mặc trường bào, phanh bộ ngực mọc đầy lông.
- Ngọc Tiểu Ất.
Lý Bảo quát khẽ.
Ngọc Doãn và Dương Tái Hưng đang nói đùa với nhau, chợt nghe có người gọi tên liền ngẩng đầu lên. Ngay lập tức hắn hơi giật mình.
Tại sao y lại ở đây?
Nên nhớ rằng ân oán giữa Lý Bảo và Ngọc Doãn có thể nói là không thể hòa giải. Ân oán giữa hãi người đã có từ thời trưởng bối rồi sau đó Ngọc Doãn suýt chết vì Lý Bảo, ái đồ của Lý Bảo là La Chí Sĩ lại bị thất bại trong tay Ngọc Doãn.
Ai cũng có thể diện.
Lý Bảo là cao thủ trên đường phổ nên không thể chấp nhận việc Ngọc Doãn không nể mặt mình. Chỉ có điều hôm trước Đường Cát của chùa Ngũ Long xuất hiện khiến cho Lý Bảo không dám hành động thiếu suy nghĩ. Nhưng hôm nay...
Ngọc Doãn cũng không nghĩ Lý Bảo tới đây du ngoạn, lại càng không tin y tới tìm mình uống rượu. Nhìn y lúc này rõ ràng là có sự chuẩn bị. Chỉ sợ mình vừa mới ra khỏi thành, Lý Bảo đã dẫn người chặn ở đây.