Tống Thì Hành

Chương 108 : Cường cân tráng cốt tán (Hạ)

Ngày đăng: 01:47 20/04/20


Có lẽ là ở Thiên Thanh tự, An Đạo Toàn mở miệng duyên pháp, ngậm miệng duyên pháp nên có vài phần giống cao tăng.



Chỉ là Yến Nô nghe lại chính xác như thế.



Nếu không phải duyên pháp thì sao lại gặp được An Đạo Toàn?



Nghĩ đến đây, Yến Nô không kìm nổi bật cười thành tiếng nhìn Ngọc Doãn, trong mắt hiện lên tình cảm ngọt ngào.



Lúc Ngọc Doãn tỉnh lại thì đã qua giờ Sửu.



Khi hắn từ trong thùng tắm đi ra cảm thấy toàn thân vô cùng thoải mái, tinh thần cũng vô cùng thoải mái. Tất cả tứ chi xương cốt dường như đã tích tụ một sức mạnh khổng lồ. Hắn thay đổi một bộ quần áo, sau khi đi một vòng thấy khí lực gia tăng rất nhiều.



- Bắt đầu từ hôm nay, ngày nào cũng tĩnh tọa, tu luyện Dịch cân đoán cốt do nhạc phụ ngươi để lại, nội ngoại kiêm tu, không được buông thả.



An Đạo Toàn dù sao cũng lớn tuổi, thấy Ngọc Doãn đi ra rồi thì chỉ căn dặn một chút rồi đi nghỉ.



Về phần luyện Dịch Cân đoán cốt là do Chu Đồng truyền lại nên An Đạo Toàn không lo đến. Dịch cân đoán cốt pháp phân chia làm nội ngoại, nội công tinh tu, ngoại công dùng trạm thung (đứng trên cọc gỗ). Trước kia Ngọc Doãn chưa bao giờ luyện nội công, chỉ tu luyện ngoại công thung pháp, chính là La Hán Thung mà trước đây Yến Nô dạy cho hắn. Tuy nhiên nay được An Đạo Toàn chỉ bảo, đương nhiên hắn phải nghe theo.



“Người biết tĩnh tọa sẽ đưa tư duy tiến vào đức chi công, không chừng vượt trên người, viên thông định tuệ, thể dụng song tu, tức động nhi tĩnh, tuy anh nhi trữ. . .”



Sau khi trải qua việc ngâm cường cân tráng cốt tán, Ngọc Doãn phát hiện “Viên thông định tuệ” này quả đúng là tuyệt không thể tả. Ở trong phòng ngủ ngồi khoanh chân tĩnh tọa, ngũ tâm triều thiên, hô hấp mềm nhẹ dần dần lại tiến vào cảnh giới Linh Không.



Một đêm yên lành, gà gáy canh năm.



Khi trời sáng rõ thì Ngọc Doãn đã luyện xong Thung công, tinh thần vô cùng hưng phấn.



Vốn định đến cửa hàng nhưng lại bị Yến Nô ngăn trở, bảo hắn viết xong khúc phổ, đừng để chậm trễ chuyện của người khác.



Ngọc Doãn ngẫm nghĩ thấy có lý.



Vì thế liền ở nhà viết khúc phổ.



Cánh tay thoải mái hơn hôm qua rất nhiều, vết thương cũng không đau như trước, thậm chí cảm giác đã phục hồi như cũ. Điều này cũng khiến tâm trạng Ngọc Doãn trở nên thư thái, tốc độ viết khúc phổ nhanh hơn trước rất nhiều.



Chỉ mất buổi trưa đã viết xong một nửa.



Điều này cũng làm cho tâm trạng của Ngọc Doãn càng thêm vui vẻ.



Ở mãi trong nhà có chút không thú vị.



Mà lại viết tiếp khúc phổ thì không còn hứng thú nữa.



Đột nhiên hắn nhớ ra phải dạy Yến Nô viết chữ,vì thế liền thay quần áo, thong thả ra cửa đi về hướng chợ. Đêm qua mưa nhỏ cả đêm, hừng đông lại là ánh mặt trời tươi sáng, ánh nắng cuối xuân rất dễ chịu, không quá nóng.



Ngọc Doãn nhớ rõ ở dưới cầu Bảo Khang Môn có một cửa hàng sách.
- Lầu Phan?



- Đúng vậy, bên lầu Phan đã đặt hàng với cửa hàng, là sau này môi ngày đưa tới ba con heo hơi.



Mới vừa rồi ta tính đi tính lại, một ngày phải mổ không dưới mười lăm con heo hơi. Tiểu Ất ca, việc làm ăn của chúng ta càng lúc càng thịnh vương.



- Đúng vậy, đúng vậy!



Ngọc Doãn gật đầu cười.



- Thập Tam Lang, vậy ngươi nói với a nương rồi?



- Đã nói rồi, đầu tháng sau, nhà ở ta đến kỳ thì sẽ dời đến...Hai ngày nay A nương đã thu dọn rồi, đến lúc đó chuyển tới. Đúng rồi, Tiểu Ất ca nhớ đến lúc đó phải sang đó uống rượu nhé.



Chuyển nhà, đây là một chuyện lớn, đương nhiên không được qua loa.



Nếu phải là gia đình khác thì còn phải xem ngày tốt, dâng hương bái thần. Cũng may Cao Thập Tam không để tâm mấy chuyện này, chỉ cần thu dọn đồ đạc là có thể dọn đến. Tuy nhiên bày rượu mời khách, không thể thiếu.



Cùng Cao Thập Tam lang và Dương Tái Hưng đem thịt tươi lên xe, ba người cùng vào trong thành.



Cao Thập Tam Lang đẩy xe đi về phía lầu Phan, Dương Tái Hưng thì muốn đi xưởng thịt chín để trông coi, Ngọc Doãn nhìn sắc trời không còn sớm, vì thế đi thẳng về nhà. Lúc về đến nhà, trời đã mờ tối, trong viện tràn ngập mùi cơm và thức ăn chín.



Yến Nô đã trở về, đang bận rộn trong bếp.



An Đạo Toàn thì ở trong phòng, cửa phòng đóng chặt, không biết là đang bận rộn cái gì.



- Tiểu Ất ca, vừa mới có người đến đưa thiệp, đặt ở trên bàn huynh đó.



- Tấm thiếp? Ai đưa tới?



- Không rõ lắm, xem trang phục thì là người đàng hoàng.



Đúng rồi, sau buổi trưa Trần gia Đại Lang đến cửa hàng tìm huynh, tuy nhiên không thấy huynh thì đi luôn, có vẻ như rất vội vàng. Nô hỏi hắn có chuyện gì, hắn cũng không chịu nói, chỉ nói sẽ quay lại tìm Tiểu Ất.



Ngọc Doãn Ồ một tiếng, liền đi trở lại phòng.



Trần Đông sao vậy?



Trong chốc lát đi vội vã, trong chốc lát lại muốn tìm mình nói có chuyện...thần thần bí bí, không biết là hắn ta có chuyện gì.



Đặt túi sách lên giường, Ngọc Doãn thấy tấm thiệp ở trên bàn.



Tấm thiệp đó được chế tác cực kỳ tinh mỹ, dùng kim tiên lạnh để chế tác, trên tấm thiếp viết bốn chữ “Bắc Viên Thi Xã. Mở xem, chỉ thấy trong tấm thiếp có hàng chữ nhỏ vô cùng bay bổng đẹp đẽ: Ngày hai mươi bảy tháng hai, giờ Tuất, Bắc Viên có lời mời, xin chớ từ chối!