Tống Thì Hành

Chương 118 : Tân mai hoa tam lộng (hạ)

Ngày đăng: 01:47 20/04/20


Chỉ là khi hắn sắc mặt Vương Thắng nhất thời tái xanh..



Tư thế ngồi gảy đàn có nghiên cứu cực kỳ độc đáo, biết gảy đàn hay không chỉ cần nhìn tư thế người ngồi thì có thể đoán ra được ngay.



Người này chẳng lẽ là người lành nghề?



Sắc mặt của Vương Thắng lập tức trở nên rất khó coi, thậm chí có một loại cảm giác trúng kế.



- Mà bây giờ, xuân qua hạ đến, hoa nhiều như gấm.



Ngàn dạng người có ngàn dạng sở thích, có người thích u lan, có người thích mẫu đơn, có người thích hoa đào, có người thích thích hoa hạnh... Nhưng Tiểu Ất duy nhất chỉ thích hoa mai, hâm mộ nhất sự tiêu dao của Hòa Tĩnh tiên sinh. Nay đànTam Lộng Mai Hoa, mong chư quân chớ cười.



Mai Hoa Nhất Lộng, đau lòng người. Mai Hoa Nhị Lộng, bận lòng suy nghĩ. Mai Hoa Tam Lộng, nổi gió



Tiếng của Ngọc Doãn trong trẻo, nương theo tiết tấu rất có âm luật. Tiếng nói đột nhiên dừng lại, tiếng đàn sâu kín vang lên.



- Tiểu Ất tấu khúc gì?



Lúc tiếng đàn vang lên, sắc mặt Tần Cối hơi biến sắc, bỗng nhiên quay đầu hỏi:



- Sao nghe giống như Mai Hoa Lạc, nhưng lại hoàn toàn không giống?



Cao Nghiêu Khanh lắc đầu, tỏ vẻ khó hiểu.



Còn Lý Dật Phong thì chau mày, chỉ là vẻ ngưng trọng trên mặt lại dần dần biến mất...



Tiểu Ất, quả nhiên tấu cầm rất hay!



Chỉ thấy chỉ pháp Ngọc Doãn biến hóa, lúc vân vê lúc khiều, lúc ấn lúc phủi. Đôi tay đó trên dây đàn như nước chảy qua, nhưng sinh ra ngàn vạn biến hóa, làm người ta biết cảm vui vẻ thoải mái. Tiếng nhạc sâu kín lại mang chút bất khuất, trong thoáng chốc giống như một mảnh băng tuyết ngập trời ở trước mắt. Một đóa hoa mai ngạo nghễ nở rộ, nghênh đoán gió tuyết không muốn cuối đầu... loại cao ngạo nào!



Lúc ta buông ra trăm hoa giết, thật ứng cảnh này.



Lý Thanh Chiêu lại đột nhiên mỉm cười, cô quay đầu nói:



- Tiểu Ất đây là đang bày tỏ cõi lòng... Hắn tuy là một tên đồ tể nhưng lại có ngạo cốt, ta cũng là khinh thường hắn. Vốn muốn mượn cơ hội này nói tốt cho Mã tỷ tỷ, xem ra không cần phí lời nữa.



- Nếu chịu giải hòa tự nhiên giải hòa, nếu không chịu cho dù đao búa vào thân cũng không phải cuối đầu.



- Tiểu Ất này, thật đúng là khiến người khác bất ngờ mà!



Còn Triệu Phúc Kim bên cạnh lại nhíu chặt mày:




Trong lòng bất giảc cảm thấy vui mừng cho Ngọc Doãn, đồng thời càng vì phần tâm tư hảo hữu này, mà cảm thấy vô cùng kinh ngạc. Nhớ lúc mới quen Tiểu Ất, hắn còn bị một tên lưu manh làm cho cùng đường. Nhưng không ngờ hôm nay.. tính kế của Ngọc Doãn, lại thâm như vậy. Chỉ tâm tư này càng hơn hẳn Lý Dật Phong, trong lòng y cảm thán, Ngọc Doãn nhanh trưởng thành thế này.



Nhưng đồng thời, lại càng tăng thêm mấy phần tò mò.



Bản lĩnh Tiểu Ất rốt cuộc từ đâu mà ra?



Mặc dù là người cố hữu sinh ra đã biết, nhưng...



Lý Dật Phong gãi gãi đầu, nghĩ mãi cũng không ra.



- Chậm đã!



Vương Thắng đột nhiên lao tới, lớn tiếng hỏi:



- Còn chưa biết cuộc tỷ thí hôm nay, ai thắng?



Lời này vừa thốt ra, nhất thời làm mọi người khinh miệt nhìn.



Ai cao ai thấp, vừa xem hiểu ngay, cần phải nói ra mới biết sao? Vương Thắng ngươi cũng không phải đứa trẻ ba tuổi, luyện đàn nhiều năm, chẳng lẽ cũng không biết ai thắng? Hành động này của ngươi, rõ ràng là muốn quỵt nợ, muốn chối.



Mà mấy người ngày bình thường quan hệ không tệ, cũng chau mày.



- Nội nha cho rằng, ai thắng?



Cao Nghiêu Khanh âm trầm kỳ quái nói, trên mặt lộ ra vẻ khinh thường



Ca cũng là nội nha, nhưng ca lại không thể làm hành động quỵt nợ đó, đệ tốt xấu gì cũng coi như danh sĩ Khai Phong, sao vô sỉ như vậy? Ca xấu hổ vì làm bạn với đệ.



Vương Thắng lúc này cũng xem là xé toang da mặt.



Dù sao bất luận thế nào cũng không thể thua mất đàn Hoa Mai Lạc.



Y lớn tiếng nói:



- Phong lôi dẫn, không tệ chút nào. Tên đồ tể này tuy chơi được Mai Hoa Tam Lộng nhưng lại làm thay đổi bản chất của nó.



Luận cầm kỹ mà nói, ta là người thắng



Người đâu, chặt tay Ngọc Doãn cho ta!