Tống Thì Hành

Chương 124 : Huỳnh Trạch có tặc

Ngày đăng: 01:47 20/04/20


Mưa càng ngày càng to, màn mưa bao phủ, giống như muốn nuốt chửng mảnh đất này. Thấy trong mây đen cuồn cuộn thỉnh thoảng truyền ra tiếng sấm mơ hồ làm người ta kinh sợ.



Lãnh Phi vốn định ở trên bậc cửa nhìn mưa rơi, nhưng bị giọt mưa trong trận cuồng phong đánh trở vào, chỉ chốc lát đó y phục ướt sũng làm Lãnh Phi tức giận đứng sau cửa, nhảy chân lên lớn tiếng quát mắng.



Mưa to thật!



Ngọc Doãn dựa vào điện thờ, giống như đang ngủ.



Chỉ thấy hắn nhắm mắt lại, hai tay rút vào tay áo, sắc mặt cực kỳ bình tĩnh.



Còn La Đức thì vẻ mặt khẩn trương, nắm chặt cây thương, ngón tay vì dùng sức mà hiện ra màu trắng bệch



Phen nói chuyện lúc nãy của Ngọc Doãn làm La Đức vô cùng khẩn trương.



Đừng nghĩ Lãnh Phi và La Cách nói sẽ không có chuyện, đối với La Đức mà nói, y càng tin Ngọc Doãn hơn một chút.



- Đại ca, thả lỏng một chút.



La Nhất Đao nhìn dáng vẻ khẩn trương của La Đức, nhất thời cười:



- Con nhìn Tiểu Ất đi, nếu có chuyện, nó tất nhiên sẽ đưa ra cảnh báo. Con khẩn trương như vậy đợi lúc nữa cho dù xảy ra chuyện cũng sẽ bị ảnh hưởng, chi bằng buông lỏng, nói chuyện với cha.



- Cha...



La Đức thẹn thùng cười, gãi gãi đầu.



Lúc đang muốn nói chuyện lại nghe thấy ngoài miếu Long Vương thêm một tiếng sấm nổ vang. Một đường ánh sáng màu trắng xoẹt qua, chiếu sáng trong miếu Long Viên đen kịt. Lãnh Phi sợ thoát tim, vội vàng lùi lại mấy bước, làm La Cách châm biếm không ngừng.



Nhưng ngay lúc này, Ngọc Doãn đột nhiên mở mắt.



- Mọi người cẩn thận!



Còn chưa dứt lời, một mũi tên nhọn từ ngoài miếu bay vào, bay thẳng tới Lãnh Phi.



- Huynh đệ cẩn thận...



La Cách kinh hãi thất sắc, vội vàng quát to lên.



Nói thì chậm, ngay lúc đó Ngọc Doãn sải bước lắc người, tay cầm gông gỗ thoắt cái đánh rơi mũi tên nhọn đó, rồi sau đó hét lớn:



- Mọi người phải cẩn thận, có kẻ địch.
- Tam Lang, sao đệ có thể...



Người đàn ông cầm đao thấy thế, vội lớn tiếng quát to, muốn ngăn cản thiếu niên đầu hàng.



Không đợi gã nói xong, Lãnh Phi liền dùng chuôi đao hung hăng nện vào bụng gã. Người đàn ông đau đớn rên lên một tiếng, không thốt ra lời được nữa.



- Những người này hình như không phải là sơn tặc.



La Cách thấp giọng nói bên tay Ngọc Doãn.



Cũng khó trách, nếu sơn tặc mà có bộ dạng giống những người này thì thật sự là quá thất bại.



Ngọc Doãn đã trầm mặc một chút, lấy tay chỉ người thiếu niên đó:



- Ngươi tên gì, người nơi nào, tại sao muốn đánh lén chúng ta?



Thiếu niên do dự một lát, cười khổ nói:



- Chúng ta là người Đoạn Bi Câu...



- Hả?



- Năm ngoái, trong thôn nổi lên một trận ôn dịch, cho nên cả thôn hơn trăm nhân khẩu, chỉ còn lại hai ba mươi người. Vốn định đầu nhập Hà Âm, nào ngờ huyện Hà Âm lại đuổi đám lưu dân như ta. Sau đó chúng ta lại chạy đến đầu nhập huyện Huỳnh Trạch. Huyện Huỳnh Trạch lại nói hộ quán ta ở Hà Âm, không chịu thu nhận. Rơi vào đường cùng, ta đành trốn gần đây, dựa vào cướp bóc mà sống.



Nay gặp vị phối quân đại thúc này còn mang gông xiềng, lại có người theo chăm sóc, còn cho rằng con dê mập đến, cho nên mới nổi ác niệm...



Thiếu niên này cũng thành thật, trong lời nói không chút nào che dấu.



Chỉ có điều lại khiến người đàn ông cầm đao đó liên tục dậm chân:



- Tam Lang, có phải ngươi muốn tất cả mọi người toi mạng đúng không?



Trên mặt thiếu niên còn mang mấy phần trẻ con, hướng về Ngọc Doãn chấp tay:



- Hảo hán, ta có mắt không tròng, mạo phạm hảo hán... chẳng qua cũng là bất đắc dĩ. Hai ba mươi nhân khẩu đã hết lương thực hai ngày rồi, nếu không phải cấp bách, ai lại muốn làm làm ăn không lương thiện này? Hôm nay thua trong tay hảo hán, Vương Mẫn Cầu tâm phục khẩu phục.



Ca ca muốn chém muốn giết, ta tuyệt không oán hận, nhưng vẫn xin ca ca tha cho bọn họ... thật sự là hết cách, mới đi con đường này.



Nói xong, thiếu niên này quỳ xuống đất.