Tống Thì Hành

Chương 133 : Dòng dõi quý tộc Đại Liêu

Ngày đăng: 01:47 20/04/20


Phòng hơi bừa bãi, có vẻ như lâu không có người ở.



Trên giường còn có hai bộ áo dài màu trắng bạc, tinh xảo bất phàm, giá tiền sợ không rẻ. Chỉ có điều quần áo hơi rộng, mặc có cảm giác thùng thình. Cũng may vén tay áo lên là được, có thể chấp nhận.



Ngọc Doãn biết giờ mình không thể lộ diện.



Nếu chạy ra chỗ La Đức chỉ làm bọn họ thêm phiền toái, chẳng thà thành thật sống ở đây, trước tránh gió một chút rồi rời khỏi Thái Nguyên. Chỉ cần đi khỏi Thái Nguyên là trời cao mặc chim bay. Đến lúc đó hắn đại khái cũng trở về Khai Phong là bình an vô sự.



Một bên dọn phòng một bên vừa nghĩ vậy.



Ngọc Doãn cảm giác mình dường như nắm được cái gì, lại mơ hồ không rõ ràng.



Ồ?



Lúc dọn giường Ngọc Doãn đột nhiên phát hiện một cái Kê Cầm đặt ở chân giường. Chủ của gian phòng này cũng dùng Kê Cầm sao? Hắn cầm lên, cẩn thận xem xét, thấy Kê Cầm này tinh xảo không kém Kê Cầm mà Chu Tiểu Hồng tặng cho hắn hồi ở chùa Đại Tướng Quốc. Thậm chí có vài chỗ chỉ hơn không kém.



Dây đàn là dây cung Thanh Vân hiếm thấy.



Thứ gọi là Thanh Vân chỉ là một cọng lông bờm của ngựa trắng chế ra. Nhưng ngựa trắng này cũng không phải bình thường mà là Hãn Huyết Bảo Mã ở địa khu Thanh Hải. Nghe nói giống ngựa này là giống năm xưa dân tộc Thổ Dục Hồn phối ra. Nếu không nhìn kỹ thì khó mà phân biết. Một con Hãn Huyết Bảo Mã chỉ có vài cọng lông bờm mang thanh, vậy nên cực kì hiếm. Tại phủ Khai Phong một cây đàn 143 dây Thanh Vân giá trị đến hơn 230 quán, hơn nữa có người mua chưa chắc có người bán. Trừ một ít người có thể có, còn lại người thường căn bản là không mua được.



Ở đời sau tài liệu làm dây đàn đã thay đổi rất nhiều.



Nhưng cầm gia chân chính vẫn ưa thích dùng dây đàn chủng loại nguyên sinh thái này.



Ngọc Doãn để ý thấy điều này cũng vô cùng ngạc nhiên.



Chiếc Kê Cầm này không cần phải nói, chế tác khéo léo, giá cả xa xỉ; mà loại dây cung Thanh Vân này sợ cũng chỉ có hoàng thân quốc thích mới có.



Chẳng lẽ nói...



Ngọc Doãn đang nghĩ thì chợt nghe phía ngoài có tiếng gõ cửa.



Theo đó là tiếng bước chân, chắc là Dư Lê yến xuống lầu.



- Điện hạ đã thoát hiểm… Nhưng bả vai bị tên Thiện Ứng kia đánh nát, lại thêm nội thương nên nhất thời khó hành động.



Điện hạ phân phó nếu ám sát thất bại thì nơi này không thể ở lâu.



Nô tì đã sắp xong xe ngựa, trưa mai sẽ tới đón điện hạ rời đi Dương Khúc, sau đó nhanh chóng trở về Thiên Đức Quân… Nô tì đã mang đồ ăn tới, điện hạ trước dùng bữa, nghỉ ngơi một đêm cho tốt… Nơi này rất an toàn, điện hạ chớ lo.
- Thục Quốc công chúa đánh giá cao Tiểu Ất, đây là phúc của ta! Tuy nhiên Tiểu Ất còn có vợ ở Khai Phong, vợ ta vẫn còn mong ngóng ta trở về. Sao có thể vứt bỏ vợ mà đi cầu giàu sang phú quý?



- Anh có gia đình rồi sao?



- Đúng vậy!



Dư Lê Yến lộ vẻ thoải mái:



- Cứ tưởng người Hán rất bạc tình. Ai ngờ đàn ông như anh lại là người có tình có nghĩa như vậy. Cũng được, mỗi người đều có chí hướng riêng, anh không muốn theo ta thì ta cũng không ép. Ngày mai ta mang anh ra khỏi thành, xong đường ai nấy đi. Còn tương lai, ta nghĩ chắc không còn cơ hội gặp lại nhau nữa, vậy nên không cần hẹn gặp lại làm gì.



Chẳng biết tại sao Ngọc Doãn lại cảm giác những lời này của Dư Lê Yến có vẻ buồn bã.



Chẳng lẽ nói…



Tia sáng trong đầu dường như rõ ràng hơn không ít. Ngọc Doãn gãi gãi mũi, một lúc lâu sau mới nói khẽ:



- Vì sao công chúa lại ở đây?



Dư Lê Yến cười khổ nói:



- Năm ngoái đám mọi rợ kia vây công trại Thanh Trủng, ta cùng Tứ ca dẫn người phá vòng vây. Lúc ấy tung tích phụ hoàng không rõ, Thượng kinh cũng đã rơi vào tay giặc, ta không còn chỗ nào để đi. Cũng may lúc trước đại ca từng bí mật lệnh cho Nhâm Lão Công đến Dương Khúc. Sau khi ta và Tứ ca thương lượng liền tới đây, vừa trốn vừa ủy thác Nhâm Lão Công thăm dò tin tức của phụ hoàng.



Hai tháng trước phụ hoàng chiêu mượn được binh mã của Tự Âm Sơn Thất Vi Mô Cát nên ta mới có tin tức.



Vốn định lập tức tìm đến, không ngờ rằng lại nghe được chuyện Tiêu tặc đi sứ Đại Tống. Ta và Tứ ca bàn bạc chuẩn bị phục kích Tiêu tặc ở Thái Nguyên. Nghĩ nếu giết được Tiêu tặc có thể thúc đẩy quyết định liên kết với phụ hoàng chống lại Nữ Chân của vị hoàng đế Đại Tống kia. Không ngờ rằng Tiêu tặc lại dẫn Thiện Ứng theo. Tứ ca ta mặc dù dũng mãnh nhưng không phải đối thủ của Thiện Ứng, vì vậy mà thất bại trong gang tấc.



Thiện Ứng?



Tên này dường như rất quen tai!



Ngọc Doãn thề rằng chắc chắn hắn từng nghe qua cái tên này ở đâu đó rồi.



Thiện Ứng, chắc chính là tên đàn ông gầy kia… Trên Trường Nhai hắn rít gào một tiếng lại có lực lượng câu hồn động phách, chỉ sợ … Đúng rồi! Ngọc Doãn rốt cục nhớ tới, lúc trước Yến Nô dạy Bát Thiểm Thập Nhị Phiên cho hắn thì từng đề cập qua vài nhân vật cấp tông sư đương thời. Người đàn ông gầy hôm nay nhìn thấy chính là Thiện Ứng mà Cửu Nhi tỷ từng nói chăng?



Ngọc Doãn hít một hơi thật sâu, vẻ mặt nghiêm trọng.



Hắn vừa nghĩ ra một kế hoạch mà chính hắn cũng cảm thấy điên cuồng….