Tống Thì Hành

Chương 136 : Lòng của nữ nhân

Ngày đăng: 01:47 20/04/20


Ánh trăng xuyên thấu qua song cửa nhỏ, chiếu vào trong phòng.



Dư Lê Yến mặc một chiếc áo mỏng manh, trằn trọc trên giường khó ngủ. Trong đầu phút chốc là cảnh mẫu thân Tiêu Sắt Sắt cùng huynh trưởng Da Luật Ngao Lư Oát bị giết, phút chốc lại chuyển sang hình ảnh phụ hoàng Da Luật Diên Hi dữ tợn rít gào, rồi đột nhiên hóa thành tiếng vó kỵ gào thét của người Nữ Chân, cuối cùng là một màn trời đỏ rực, thân tại giữa cảnh núi thây biển máu quạnh hiu …



Gò má phấn hồng xinh đẹp tuyệt trần không ngừng biến đổi bất định.



Ngoài cửa sổ, mảnh sân trống trải yên tĩnh.



Ngọc Doãn đã về phòng nghỉ ngơi, giờ phút này đang ngủ say.



Dư Lê Yến mặc vào một chiếc áo mỏng, đến bên cửa sổ, đưa tay đẩy tấm màn trúc. Gió nhẹ chậm rãi thổi vào khiến cảm giác thanh thản dễ chịu. Nàng chống cánh tay lên bệ cửa sổ, chống cằm si ngốc nhìn xuống mảnh sân, trong đầu trống rỗng.



Nói thật, khi nghe Da Luật Diên Hi xuất binh từ Giáp Sơn thì Dư Lê Yến rất vui vẻ.



Cho dù trong lòng nàng có oán hận Thiên Tộ Đế thế nào chăng nữa thì đó cũng là cha của nàng, cho dù đó là người đã giết mẹ và anh ruột của nàng đi chăng nữa. Khi Thiên Tộ Đế mất tích, Dư Lê Yến luôn lo lắng sợ hãi. Thế nên khi cùng Tứ ca nghe tin phụ hoàng xuất binh thì phản ứng đầu tiên của hai người là trở về tìm Da Luật Diên Hi, chấn hưng quốc uy của Đại Liêu.



Nhưng khi nàng tỉnh táo lại …



Đặc biệt vừa cùng Ngọc Doãn nói chuyện một hồi, Dư Lê Yến càng thấy mê mang đối với tương lai.



Trong lòng nàng có một tia sợ hãi nhàn nhạt. Nàng không biết trở lại bên Da Luật Diên Hi sẽ có cảm xúc thế nào.



Tiếp tục oán hận, hay là…



Đại Liêu đã hết hi vọng khôi phục thời cường thịnh trước đó.



Dư Lê Yến rất rõ ràng điều này. Ít nhất trong một khoảng thời gian ngắn nước Liêu tuyệt đối không có khả năng đoạt lại mười sáu châu Yến Vân. Như vậy phụ hoàng xuất binh rốt cục là có ý nghĩa gì? Dư Lê Yến nhắm mắt lại, không biết nên quyết định thế nào.



Khuyên bảo Da Luật Diên Hi thay đổi chủ ý?



Vậy kết quả cuối cùng chắc chắn là đầu một nơi thân một nẻo.



“Lệnh tôn khăng khăng giữ ý mình, sao có thể nghe người khác khuyên bảo?”




- Cô muốn ta theo cô đi Thiên Đức Quân?



- Đúng vậy!



- Ha ha, đi một chuyến thì chẳng có vấn đề gì. Nhưng nói trước khi xong xuôi thì ta phải về Khai Phong.



- Anh …



Dư Lê Yến nghe xong những lời này không hiểu sao lại thấy đau xót.



Hắn cuối cùng cũng không phải Hàn Đức Nhượng của ta!



Tuy nhiên nàng không có lý do gì để phản đối. Dù sao Ngọc Doãn cũng đã nói hắn có vợ, người ấy còn đang ở thành Khai Phong chờ mong hắn về.



Dư Lê Yến hừ một tiếng:



- Về thì cứ về, ta cần gì?



Vốn chỉ là một câu giải thích để phát tiết nỗi lòng nhưng không biết tại sao sau khi nói ra khỏi miệng lại giống như lời hờn dỗi của cô gái nhỏ. Ngọc Doãn ngẩn ra, cảm giác khá quái dị. Mà Dư Lê Yến cũng nhận ra giọng của nàng không hợp lý, mặt lập tức đỏ lên, xoay người quay lên lầu.



- Yến, cô đi đâu thế?



- Ai cần anh lo…



Phì phì phì, sao càng nói càng giống kiểu hờn dỗi người yêu thế chứ?



Dư Lê Yến hoảng hốt, lại sợ Ngọc Doãn hiểu lầm, đành phải dứng bước quay đầu nói:



- Lát nữa xe của Nhâm Lão Công tới, anh dọn đồ trước đi, đến lúc đó đỡ mất thời gian. Lúc gặp Tứ ca của ta anh đừng nhiều lời, cũng đừng nói mấy lời hôm qua cho Tứ ca. Tính tình của anh ấy không tốt, nói chỉ thêm phản tác dụng.



Ngọc Doãn nghe liền gật đầu đáp ứng.