Tống Thì Hành

Chương 146 : Huyết chiến hồ Kim Hà (3)

Ngày đăng: 01:48 20/04/20


Chính ngọ, Ngọc Doãn và Dư Lê Yến đứng bên hồ Kim Hà trợn mắt há mồm nhìn con thuyền cao ngang ngực Mã Nhĩ Hốt Tư.



Nuốt ực miếng nước bọt, Ngọc Doãn cười khổ nói:



- Đây là thuyền ngươi nói à?



Bố đây không phải du sơn ngoạn thủy, ngươi lấy ra một con thuyền nhỏ như vậy, có ích gì chứ!



Mã Nhĩ Hốt Tư nói không có sai, thật sự là cậu có một con thuyền, tuy nhiền, không phải là đò, mà là thuyền nhỏ dùng để bắt cá. Thân thuyền rất nhỏ, một lần đoán chừng chở được năm người, nhiều hơn nữa sợ là không chịu đựng nổi.



Đấy là còn chưa nói đến nhiều ngựa theo cùng, vậy qua sông thế nào đây?



Ngọc Doãn quay đầu nhìn lại Dư Lê Yến, tuy rằng sắc mặt Dư Lê Yến khó coi nhưng trên đại thể là vẫn giữ được bình tĩnh.



- Tiểu Ất, Mã Nhĩ Hốt Tư không có nói sai.



Ngày đó khi gặp phải thảm họa chiến tranh, thuyền trong thôn gần như đã bị giặc đốt cháy không còn. Lúc ấy cậu ta và Y Lệ Khắc Xích trốn ở trên chiếc thuyền nhỏ này, chạy vào trong đám cỏ lau mới bảo vệ được tính mạng. Chiếc thuyền này chỉ sợ cũng là con thuyền duy nhất ở đây.



Nếu chúng ta muốn qua sông, chỉ có thể dùng thuyền này.



Thật ra làm sao Ngọc Doãn không hiểu, nhưng nhìn thấy con thuyền nhỏ quá thì cũng có chút thất vọng.



- Xem ra phải nhiều lần qua sông rồi.



Ngọc Doãn ngẫm nghĩ một chút, đột nhiên nói:



- Nếu đã vậy, trước tiên hãy chở ngựa sang bờ bên kia trước.Ta đoán chừng nhiều ngựa như vậy cũng không có cách nào vận chuyển qua đó. Trước tiên hãy vận chuyển sáu con ngựa này đi, đến lúc đó sẽ giảm bớt nhiều phiền toái,ngươi thấy thế nào?



- Ngươi nói là, sau khi qua sông, một người một vật cưỡi?



Ngọc Doãn gật gật đầu:



- Nếu toàn bộ qua sông, chỉ sợ Mã Nhĩ Hốt Tư cũng không chịu được, phải mất một ngày một đêm mới xong đó.



Dư Lê Yến nói:



- Đây cũng là một biện pháp, vậy cứ làm theo lời Tiểu Ất.



Nàng do dự một chút, xoay người gỡ một bình tên thép và một chiếc cung sơn đen đưa cho Ngọc Doãn.



- Ngươi làm gì vậy?



- Hai bên cũng phải có người trông côi, ta mang theo Y Lệ Khắc Xích qua sông, ngươi ở bên này chờ đám người Tứ ca chạy tới, đến lúc đó chúng ta hội hợp bên kia bờ.
Ngay sau đó là tiếng “xuyyyy”.



Kỹ sĩ cầm đầu ghì chặt chiến mã:



- Phía trước là Tiểu Ất phải không?



- Chính là tiểu nhân.



Ngọc Doãn vội đi ra phía trước, thấy Da Luật Tập Nê Liệt cũng xoay người xuống ngựa.



Hai người gặp mặt, Da Luật Tập Nê Liệt thấy xem Dư Lê Yến không ở đây thì khẩn trương hỏi:



- Tiểu Ất, Yến tử đâu rồi?



- Yến tử đã qua sông, mời tứ Thái Tử cũng mau lên thuyền.



- Tìm được thuyền rồi?



Da Luật Tập Nê Liệt vui vẻ nói:



- Dọc đường chúng ta đến đây không hề thấy tung tích con thuyền nào...



Ngọc Doãn cười cười, đem chuyện ở thôn trang kể lại một lượt sau đó chỉ Mã Nhĩ Hốt Tư đứng sau lưng mình:



- Tứ Thái Tử, đây là Mã Nhĩ Hốt Tư. Thuyền đang ở đó, chỉ có điều phải luân phiên qua sông. Ta còn chuẩn bị một công cụ, có thể mang ba người qua. Chỉ có điều ngựa cần phải tự bơi qua, thuyền không thể chịu tải.



- Như vậy a...



Da Luật Tập Nê Liệt trầm ngâm một chút, liền gật đầu đồng ý.



Chẳng qua là khi y nhìn thấy con thuyền nhỏ kia thì cũng cười khổ một hồi.



- Tiểu Ất, ta dẫn người qua sông trước, lát nữa Oán ca còn đến, ngươi ở lại đây chờ Oán ca rồi cùng sang.



Ngọc Doãn mày nhăn lại, nhìn lướt qua mấy người phía sau Da Luật Tập Nê Liệt.



- Cũng được, vậy ta ở đây đợi Oán ca.



Da Luật Tập Nê Liệt tươi cười, vỗ vỗ bả vai Ngọc Doãn:



- Tiểu Ất quả nhiên là hảo hán, lần này nếu tìm được đường sống, công đầu thuộc về Tiểu Ất. Chờ sau khi đến thành Khả Đôn, ta nhất định sẽ không bạc đãi ngươi, đến lúc đó chắc chắn có trọng thưởng...