Tống Thì Hành
Chương 148 : Huyết chiến hồ Kim Hà (5)
Ngày đăng: 01:48 20/04/20
Ánh trăng sáng từ từ lên đến đỉnh đầu, soi bóng xuống mặt hồ trong vắt như gương.
Xa xa, một đội thiết kị hò reo xông đến. Người nào người đấy đầy sát khí, tiến thẳng vào trong thôn trang hoang tàn. Dưới ánh trăng, một người mặc giáp trụ màu trắng trong tay cầm một thanh trường đao sáng loáng, đi tiên phong. Người đó chính là Bồ Liễn Bột Cận Cao Phi. Gương mặt hắn được ánh trăng chiếu sáng nên có thể thấy rất rõ vẻ mặt dữ tợn đầy sát khí mà ai nhìn thấy cũng phải kinh hãi.
Cao Phi không thể không giận!
Y bị hai người Liêu phục kích giữa đường, làm chết ba người.
Trên đường truy kích, có cả một loạt bẫy ngăn cản, tuy là không có gì rắc rối nhưng thực sự thì cũng đã làm cho hai người bị thương.
Nghĩa là ngay cả đến thể diện của Quốc công nước Thục cũng không thèm để ý, còn làm cho y mất năm người rồi.
Từ khi Cao Phi quy thuận Nữ Trực tới nay chưa bao giờ gặp phải chuyện như vậy. Nếu để chuyện này lan ra ngoài thì hắn còn đâu mặt mũi!
Cho nên, lúc này Cao Phi vô cùng giận dữ.
Mắt thấy mục tiêu xuất hiện, y không nói tiếng nào liền dẫn quân truy kích.
Phía trước đúng là Da Luật Tra Nô đang chạy thục mạng bỏ trốn. Sau khi phóng ngựa vào thôn, gã lập tức bỏ ngựa trốn vào những cánh đồng hoang. Cùng lúc đó, Nhậm Oán xông lên kéo Da Luật Tra Nôrồi cả hai nhanh chóng mất hút trong những cánh đồng hoang.
Binh lính của Cao Phi xông vào thôn trang nhưng không thấy ai.
Hắn không phải kẻ ngốc, lập tức cảm thấy có điềm xấu.
Theo bản năng, hắn ghìm chặt chiến mã, đồng thời giơ đại đao lên cao, ra hiệu mọi người dừng lại.
Cao Phi xuất thân từ một gia tộc lớn ở Bột Hải. Nếu mà ngược dòng tìm lại nguồn gốc thì tổ tiên của hắn chính là một trong những Khai quốc công thần của triều Tuỳ.
Cho nên tính ra hắn cũng thuộc dòng dõi có học.
Sau khi thất bại trong cuộc chiến với nước Liêu, gia tộc Bột Hải lần lượt quy thuận Đại Tống.
Nhưng năm ngoái do chuyện Trương Giác bị giết nên khiến cho gia tộc Bột Hải hơi lo sợ. Họ quy thuận Đại Tống là muốn tìm kiếm một nơi nương tựa. Nhưng họ lại không ngờ Hoàng Đế Đại Tống là một kẻ bất tài, không dám chịu trách nhiệm mà giết Trương Giác.
Lúc Ngọc Doãn ở Khai Phong cũng có nói chuyện qua với bọn người Lý Dật Phong.
Chuyện Trương Giác nhìn vào thì có vẻ không phải là chuyện lớn nhưng ảnh hưởng của nó đến vùng Hà Bắc thì khó mà có thể lường được.
Những tên lính Kim chết trong tay Ngọc Doãn rất thê thảm, gần như không có tên nào có thể toàn thây
Da Luật Tra Nô giật mình cảm thấy ớn lạnh, liếc nhìn Ngọc Doãn: “cái tên này thật hung hãn, so với ta còn hiếu sát hơn.”
- Tiểu Ất, dừng tay, dừng tay!
Lúc này Ngọc Doãn đã giết đỏ cả mắt.
Nghe Nhậm Oán la lên, hắn mới tỉnh táo lại, đứng ở trong đống thi thể trong óc lập tức trống rỗng.
“Toàn bộ số này đều là do ta giết sao?”
Cảnh tượng trước mắt, nhìn qua thấy ghê người.
Khắp nơi đầy xác chết, máu chảy thành dòng… Kiếp trước, hắn từng xem trên ti vi rất nhiều phim hành động nhưng đó là một thứ cảm nhận hoàn toàn khác. Ngọc Doãn chẫm rãi đi ra khỏi đống xác chết, chỉ thấy Da Luật Tra Nô đang tiến lên, một tay đỡ lấy tay hắn.
- Tiểu Ất, quả thật là hảo hán!
Ngọc Doãn cười như mếu một tiếng, quay đầu lại liếc nhìn đống thi thể,
- Tra Nô! Tất cả đều chết hết sao?
- Ha hả, yên tâm đi, một tên cũng không buông tha. Tiểu Ất chẳng những có võ nghệ cao cường mà lại còn rất thông minh.. Hôm nay chiêu liên hoàn hỏa mã trận này không kém gì so với trận Điền Đan hỏa ngưu năm đó đâu.
- Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi!
Ngọc Doãn vứt xích chùy, đặt mông ngồi dưới đất, mà cảm thấy hơi choáng..
Trận đánh nhau ở huyện Dương Khúc tuy rằng ghê gớm nhưng làm sao so với được với cảnh tượng trước mắt này? Tới lúc này Ngọc Doãn mới thật sự hiểu rõ chiến tranh tàn khốc là như thế nào.
Nhưng đám người Nữ Trực này cũng thật tàn ác!
Hắn nhổ nước miếng, lấy túi nước bên hông, rút nút lọ uống ừng ực. Mất một lúc, cuối cùng hắn cũng ổn định cảm xúc lại.
- Oán Ca! Thương vong như thế nào?