Tống Thì Hành

Chương 160 : Bỏ tù

Ngày đăng: 01:48 20/04/20


Một bước, hai bước, ba bước...



Khi khoảng cách giữa Ngọc Doãn và Khuất Đột Luật càng ngày càng gần, cảm ác sợ hãi trong lòng Khuất Đột Luật càng phát ra mãnh liệt, gần như bên bờ biên giới sắp sụp đổ.



Về phần những tên tùy tùng của gã ngày thường giương nanh múa vuốt.



Nhưng khi gặp được nhân vật ngoan độc, đám tùy tùng này cũng liền lập tức lặng lẽ dừng tấn công.



Ngọc Doãn dù chưa trải qua trăm trận chiến,



nhưng ba trận đáng nhau trước kia đã làm cho hắn có sát khí khác với người thường.



Thử nghĩ bất cứ người nào sau khi giết mấy chục mạng người, trên thân đều đã có sát khí. Ngọc Doãn sát khí cũng không nặng, nhưng đủ để cho mọi người hết hồn. Thằng nhãi này thật sự là quá mức hung hãn, chính là trong hai ngươi phải có một người bị thương?



Nhiều người- đôi khi cũng không phải là lợi thế.



Đặc biệt là một đám hợp tụ hợp một chỗ, Ngọc Doãn thủ đoạn ghê gớm đủ để cho những kẻ này trong lòng run sợ.



- Ngọc Tiểu Ất, ngươi dám giết ta?



Khuất Đột Luật khàn giọng quát:



- Nếu như ngươi giết ta, tứ Thái tử cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi....A!



Gã muốn uy hiếp Ngọc Doãn một chút, nào biết được Ngọc Doãn mím môi, không nói hai lời, đưa tay một đao liền hướng gã đâm tới. Khuất Đột Luật sợ tới mức lập tức kêu thảm một tiếng, nhắm mắt lại. Một cỗ mùi tanh tưởi từ trong đũng quần Khuất Đột Luật truyền ra.



Ngọc Doãn nhướn mày, lộ ra tiếu ý khinh thường.



- Đừng giết ta, đừng giết ta!.



Khuất Đột Luật kêu sợ hãi liên tục, nhưng một lúc lâu sau không thấy động tĩnh gì.



Xung quanh yên tĩnh, chỉ có tiếng của gã gào thét quanh quẩn... Khuất Đột Luật mở to mắt nhìn lại đã thấy Ngọc Doãn lấy tay bịt mũi, thối lui đến mười bước. Khuôn mặt kia vẫn bình tình như trước, tuy nhiên khóe miệng nhếch lên, tạo thành một đường cong, trong mắt càng lộ vẻ châm chọc.



- Ngươi....



Trong lòng Khuất Đột Luật biết bị chịu khuất nhục.



Đồng thời cũng yên tâm thầm nghĩ:
- Tiêu Đô Thống, ta muốn giết thằng khốn này.



- Thối quá!



Tiêu Bột Yếu Hợp giơ tay lên, làm động tác véo véo mũi, đồng thời nhẹ nhàng và khéo léo lùi về sau một vài bước tạo khoảng cách hai bước với Khuất Đột Luật.



- Da Luật Đô Giám, Tiểu Ất giết người, tự nhiên bị xử trí, ta sẽ đưa hắn vào đại lao.



Tuy nhiên mặc kệ như thế nào, Tiểu Ất một đường là theo tứ Thái tử đi vào thành, suy cho cùng cũng là người của tứ Thái tử. Mà nay tứ Thái tử không ở trong thành, ta cũng không nên tự tiện làm chủ, hết thảy do tứ Thái tử định đoạt. Da Luật Đô Giám có thể yên tâm, hắn vào đại lao, có chắp cánh cũng khó chạy trốn. Đến lúc đó tự nhiên sẽ có Thái tử ra mặt.



- Đúng vậy...Hận bây giờ không thể quất gân, lột da hắn.



Da Luật Khuất Đột Luật hung tợn nói, nhưng có thể cũng cảm thấy không khỏe lắm liền đối với Tiêu Bột Yếu Hợp chắp tay chào, rồi mang người rời đi.



- Tiêu Đô Thống, đã xảy ra chuyện gì?



Thời điểm đi ra khỏi dịch trạm quân đội, chợt thấy huynh muội Mã Nhĩ Hốt Tư ngăn lại trên đường.



Tiêu Bột Yếu Hợp nhìn trái phải, hạ giọng nói:



- Nhanh chóng về nói công chúa biết, Tiểu Ất đã chọc tai họa, tạm thời bị ta nhốt vào đại lao. Mời công chúa sớm chuẩn bị, phỏng chừng sau khi tứ Thái tử về, Khuất Đột Luật kẻ kia sẽ không từ bỏ ý đồ.



Mã Nhĩ Hốt Tư và Hốt Đồ Hắc Đài huynh muội ngẩn ra.



- Y Lệ Khắc Xích, ngươi lập tức tiến đến thông tri Công chúa, ta đi thu thập một chút, rồi sẽ đi theo sau.



Hốt Đồ Hắc Đài đáp ứng một tiếng, xoay người nhanh như chớp rời đi!



***



Thành Khả Đôn chỉ có một tòa đại lao, diện tích cũng không tính lớn.



Phải biết rằng, thành Khă Đôn dân số vốn không nhiều lắm, hơn nữa chủ yếu là dân du mục. Ngày bình thường nếu có phạm nhân thì có công sở ở thành Khả Đôn thông tri bộ lạc tự hành xử, cho nên đại lao này đa phần thời gian chỉ là bài trí, trên cơ bản không có sử dụng qua. Cũng chính vì nguyên nhân này, đại lao chỉ có hai gian lao phòng, một gian diện tích lớn có thể đồng thời chứa mấy chục người, gian còn lại diện tích nhỏ hơn, chỉ có thể chứa vài người.



Loảng xoảng một tiếng, cửa lao đóng lại.



Ngọc Doãn đứng ở trong tiểu lao, nhìn theo tên ngục tốt rời đi, nhìn chung quanh, rồi liền cất bước đi tới cửa nhà lao...