Tống Thì Hành

Chương 166 : Máu nhuộm thành Khả Đôn (2)

Ngày đăng: 01:48 20/04/20


- Ngọc Tiểu Ất là ai?



Ất Thất Oát Lỗ Đóa vốn rất lặng yên bất chợt lên tiếng hỏi.



Không đợi Da Luật Tập Nê Liệt trả lời, Khuất Đột Luật đã chen vào nói:



- Là một tên Nam phương, không đáng để Oát Lỗ Đóa biết.



Nói xong, gã liền xoay người nói:



- Tứ Thái Tử, ta dẫn người đi đại lao, đem tên Nam phương kia đẩy ra ngoài chém thành trăm ngàn mảnh...



- Chậm đã!



Ất Thất Oát Lỗ Đóa đứng dậy.



Hắn cười ha hả nói:



- Hôm nay là ngày đầu tiên ta quy thuận tứ Thái Tử, vốn là ngày lành mà lại thấymáu thì quả thật xui xẻo. Nếu như Đô Giám đồng ý, ngày mai sáng sớm ta bồi Đô Giám đi chỗ đó trong đại lao, đem tên Nam phương kia đến chém thành trăm ngàn mảnh như thế nào



Khuất Đột Luật suy nghĩ một chút, cũng không có phản bác.



Dù sao Ất Thất Oát Lỗ Đóa hôm nay mới đến, người ta có lẽ có chút kiêng kị, cho nên không muốn thấy máu.



Dù sao Ngọc Tiểu Ất kia bị nhốt trong đại lao, thoát thân không được. Cứ để hắn ở đây sống lâu một ngày, ngày mai tất yếu xử hắn.



Khuất Đột Luật tuy ngạo mạn, nhưng cũng không phải là không nhìn đến ai.



Ất Thất Oát Lỗ Đóa này không có bất kỳ xung đột gì với gã, hơn nữa còn là người do Da Luật Tập Nê Liệt chiêu mộ, ngày sau có thể cùng đến điện xưng thần. Cái tầng quan hệ này cũng phải chiếu cố một chút! Lời thỉnh cầu của Oát Lỗ Đóa đối với Khuất Đột Luật mà nói chỉ là tiện tay mà thôi, hơn nữa còn có thể đạt được một ân tình... Đối với chuyện tốt như vậy, Da Luật Khuất Đột Luật sao có thể cự tuyệt?



Thấy Khuất Đột Luật tạm thời tiêu tan tức giận, Da Luật Tập Nê Liệt cũng cười.



- Người tới, đưa rượu lên đưa rượu lên!



Đúng lúc này, lại nghe Ất Thất Oát Lỗ Đóa hũ thanh nói:



- Tứ Thái Tử, khiến những cô gái kia lui ra đi.



Hôm nay chính đại ngày lành, ở trong này còn chuẩn bị một số nữ tử dung nhan xinh đẹp, thật sự là xui. Ngày bình thường ta thích nhất xem đấu vật, dưới trướng ta còn có một đám lực sĩ, đều là những tay hảo vồ. Tiêu Đô Thống và ta đều có chút không thoải mái, sao không tổ chức một trận đô vật. Nếu ta thua, dâng trăm lượng hoàng kim; nếu ta thắng, sau này sẽ xóa bỏ ân oán với Tiêu Đô Thống.



Không biết Tiêu Đô Thống có dám đấu một trận không?



Gã này không thích xem ca múa, mà là ưa thích xem đấu vật.



Mà loại tập tục này, đối với những tên hãn phỉ mà nói rấtbình thường, mà với người Liêu mà nói, đô vật là một tiết mục được mọi người hoan nghênh. Da Luật Tập Nê Liệt cũng thích xem đấu vật, nghe Ất Thất Oát Lỗ Đóa nói như vậy, lập tức hưng trí.



- Khất Lý Hoạt Đô Thống nghĩ như thế nào?


- Ô Lý Cáp Lạt, ta ở trong này.



Một người vạm vỡ cầm đầu, tuổi ước ở ba mươi, nghe được thanh âm của Da Luật Đại Thạch, vội bước nhanh đến phía trước.



Ở ngoài cửa lao, gã bùm một tiếng liền quỳ trên mặt đất.



- Sứ quân, Ô Lý Cáp Lạt đã tới chậm, khiến sứ quân chịu khổ!



Da Luật Đại Thạch trên mặt lộ ra ôn hòa ý cười, ngồi xổm người xuống, vươn tay cách cửa lao, vỗ vỗ lên bả vai gã đàn ông kia.



- Không tính là muộn... Ô Lý Cáp Lạt, còn không tính là muộn!



Ta còn sống, thì không tính là muộn!



Lúc này Da Luật Đại Thạch không duy trì dáng vẻ nho nhã như lúc trước, ngọn đèn chiếu ánh xuống, trên mặt lộ ra khí chất lành lạnh.



- Mở cửa ra cho ta, lúc ta ra ngoài là lúc tính nợ với bọn chúng.



Ô Lý Cáp Lạt vội đứng dậy, túm lấy cổ áo của Mã Nhĩ Lư Phẩn.



- Người còn không mở cửa.



- Gia gia tha mạng, gia gia tha mạng a... Lâm Nha Đại Thạch, ngươi mặc dù bị nhốt nơi này, nhưng ta vẫn không có nửa điểm bạc đãi. Ngươi muốn cái gì, ta tìm cách liền làm cái đó, tha ta một mạng, ta sẽ dẫn ngựa khâu đăng cho ngươi.



- Ngươi đúng là!



Nhìn Mã Nhĩ Lư Phẩn nước mắt giàn giụa, Da Luật Đại Thạch nhịn cười không được.



- Ta khi nào thì nói qua muốn giết ngươi?



Đừng nói nhảm, mau mở cửa cho ta. Nếu như ngươi nguyện ý cùng ta khởi sự, ngày sau ngươi sẽ được vinh hoa phú quý. Ngươi nếu không nguyện ý, ta cũng sẽ không miễn cưỡng. Đợi ta sau khi ra ngoài, ngươi hãy trốn đi, tối nay, tốt nhất không cần đi ra.



Mã Nhĩ Lư Phẩn liên tục không ngừng gật đầu, bước nhanh về phía trước, lấy chìa khóa ở hông vững chãi mở cửa ra.



Ngọc Doãn híp mắt, nhìn lại Mã Nhĩ Lư Phẩn.



Gã này từng đưa cho hắn dao găm, nghĩ chắc cũng biết lai lịch của hắn.



Nếu chẳng may...



Ngọc Doãn trong lòng, lập tức khẩn trương, bàn tay giấu ở trong tay áo theo bản năng nắm chặt dao găm.



- Thập Tam Lang, chúng ta đi ra!



Da Luật Đại Thạch cất bước từ trong phòng giam đi ra, nhìn Ngọc Doãn ha hả cười nói:



- Như thế nào, có nguyện cùng ta đi làm sự nghiệp lớn không?