Tống Thì Hành

Chương 172 : Trung thần

Ngày đăng: 01:48 20/04/20


Ngọc Doãn sau khi một đao đánh lui Oát Lỗ Đóa thì tựa như người tàng hình lui sang một bên.



Biểu hiện của Dư Lê Yến khiến Ngọc Doãn cảm thấy rung động. Nữ tử này khí khái không thua gì đấng tu mi. Đơn giản chỉ nói đến hành vi mời chào Ất Thất Oát Lỗ Đóa đã thấy vượt xa Da Luật Tập Nê Liệt rồi.



Chỉ trong thời gian ngắn mà nàng đã có một loạt quyết đoán.



Nàng không cho phép Tiêu Bột Yếu Hợp xuất binh truy kích, mệnh Liêu binh duy trì thủ thế, ở mức độ nào đó đã tránh việc quân Hắc Sơn có thể lâm vào tình trạng chó cùng rứt giậu, cá chết lưới rách. Đồng thời quyết định này của nàng ở mức độ lớn nhất đã có thể mời chào được quân Hắc Sơn. Da Luật Đại Thạch chết rồi, quân Hắc Sơn giờ là rắn mất đầu, như vậy tiếp theo bọn họ có lẽ trở về khu vực Hà Sáo làm mã tặc, rồi dần dần phân tán hết. Mà quyết định của Dư Lê Yến không thể nghi ngờ có thể mời chào quân Hắc Sơn tương lai dốc sức vì nàng, đến lúc đó quân Hắc Sơn cũng chỉ có thể thành tâm quy hàng.



Đối nội, Dư Lê Yến đề xuất chuyện cũ sẽ bỏ qua.



Cũng có thể trong thời gian ngắn nhất ổn định lại thế cục thành Khả Đôn.



Quan trọng nhất là, nàng đề xuất chỉ cần Ngõa Lý nguyện quy hàng, thì sẽ không truy tội, ngược lại vẫn có tư cách bình dân.



Pháp lệnh này sẽ càng trợ lực thêm cho nàng.



Thật sự là một nữ nhân đặc biệt!



Đứng ở sau lưng Dư Lê Yến, Ngọc Doãn cảm nhận được khí tức bất thường.



Bóng dáng thon gầy kia trong mắt hắn càng không giống bình thường.



***



Đêm sâu!



Thành Khả Đôn ồn ào náo động đã dần dần tĩnh lặng.



Thế lửa đã bình ổn, dân chúng thành Khả Đôn đều nhận được tin tức đám Ngõa Lý với thân phận bình dân đã tham gia dập tắt đại hỏa trong thành. Cùng lúc đó đội phản quân bắt đầu quay lại giáo trường.



Đại thế đã mất, phản quân cũng biết tiếp tục chống cự chỉ còn đường chết.



Bọn họ trở lại giáo trường vẫn lo lắng đề phòng. Nhưng sau khi Dư Lê Yến hạ lệnh đưa rượu tới thì bầu không khí sợ hãi đã được giảm bớt. Ít nhất từ đó cho thấy công chúa Thục quốc thật sự không có ý truy cứu.



Sau khi nhóm quân tốt bình tĩnh trở lại thì lập tức tỏ ra cảm kích đối với Dư Lê Yến.



Quân Hắc Sơn bên ngoài thành Khả Đôn cũng đã lui.



Sau khi nhận được mệnh lệnh của Dư Lê Yên, Tiêu Bột Yếu Hợp quyết định tuân theo không hạ lệnh truy kích.



Y phân ra một nửa binh lực hiệp trợ Thạch Liệt Đạt Lạt Can ổn định thế cục trong thành, còn mình thì dẫn một đội nhân mã gấp gáp đi tới Thự nha.
Rơi vào đường cùng, Da Luật Đại Thạch cũng chỉ có một con đường là mưu phản.



Dư Lê Yến khe khẽ thở dài, không nói tiếp nữa.



Trước đây, nàng vẫn muốn trở thành Tiêu Yến Yến, nhưng khi nàng chính thức gánh vác Đại Liêu, nàng mới cảm nhận được lúc trước Tiêu Yến Yến đã phải chịu áp lực lớn đến mức nào. Một đêm chưa được nghỉ ngơi khiến Dư Lê Yến thật sự mệt mỏi!



- Trong thành tình huống thế nào rồi?



- Cũng đã khôi phục lại gần như bình thường rồi, tuy nhiên nếu muốn khôi phục lại như bình thường chỉ sợ còn chút khó khăn.



Mấu chốt là, đám dân chúng trong lòng sợ hãi, mà phản quân hàng tốt, cũng bàng hoàng, sợ hãi Công chúa sẽ đổi ý.



Trong quân trước mắt vẫn còn đỡ, sĩ khí các tướng sĩ tăng cao.



Chỉ có điều, tin tức Tứ thái tử chết vẫn chưa truyền đi, mạt tướng có chút bận tâm, một khi tin tức Tứ thái tử chết truyền ra ngoài, sẽ lại dẫn đến một hồi rung chuyển.



Dư Lê Yến gật gật đầu:



- Mới vừa rồi Tiểu Ất cũng nhắc nhở ta như vậy.



- Vậy Tiểu Ất có chủ ý gì không?



Dư Lê Yến nghe vậy thì cười khổ:



- Ngươi nói Tiểu Ất là kia Gia Cát Lượng sao? Chuyện như này chỉ có thể dựa vào ta để giải quyết, sao hắn có thể nhúng tay vào được? Tuy nhiên Tiểu Ất thật sự có một chủ ý, nói nếu như có thể mau chóng thu phục quân Hắc Sơn, nói không chừng sẽ có lợi. Mới vừa rồi ta cũng suy nghĩ làm sao có thể khiến quân Hắc Sơn thần phục. Nếu để mặc bọn họ rời đi, thật sự là quá đáng tiếc. Quân Hắc Sơn này chiến lực không tầm thường! Đúng rồi, Ất Thất Di Lý vẫn còn đứng ở ngoài phủ sao?



Tiêu Bột Yếu Hợp lắc đầu, hạ giọng nói:



- Ất Thất Oát Lỗ Đóa muốn đi tế bái Da Luật Đại Thạch, mạt tướng phái người dẫn hắn đi rồi.



Dư Lê Yến nghe vậy, ánh mắt chợt lóe sáng.



Nàng thở dài một tiếng:



- Da Luật Đại Thạch có tài đức gì mà có thể khiến một viên mãnh tướng một lòng đi theo?



Ta tuy là con cháu A Bảo Cơ, trung thần vì nước như thế lại không hiệu dụng vì ta, chẳng lẽ trời không phù hộ Đại Liêu ta sao?



Dứt lời, Dư Lê Yến nước mắt rơi như mưa.