Tống Thì Hành

Chương 177 : Hổ và hồ ly

Ngày đăng: 01:48 20/04/20


Năm mươi Hắc Sơn quân phóng ngựa như bay giống như thiên quân vạn mã chạy chồm mà đến.



Dường như chiến mã cảm nhận được sát khí đập vào mặt nhưng không kiềm nổi hí điên cuồng một hồi, có vẻ hoảng sợ bất an.



Dư Lê Yến cố gắng ổn định chiến mã, đôi tay thon mềm mại vỗ nhè nhẹ lên cổ con ngựa.



Hình như chiến mã cảm nhận được tiếng lòng của Dư Lê Yến, lúc đầu xao động đã bình tĩnh lên rất nhiều.



Trái với con ngựa của Dư Lê Yến hoảng sợ bất an thì con ngựa của Ngọc Doãn điềm tĩnh thong dong. Không biết có phải là phản ứng chậm hay thật sự đã trở thành thói quen như thế mặc kệ kỵ quân phía đối diện càng ngày càng gần, Ám Kim không loạn chút nào.



- Yến tử cô nhìn Ám Kim xem!



Ngọc Doãn có thể cảm nhận được sự khẩn trương của Dư Lê Yến nên mở miệng nói đùa,



- Lúc trước cô còn nói nó già… Tuy tuổi già chí chưa già, chí xa ngàn dặm. Tuy rằng Ám Kim nhà ta lớn tuổi so với vật cưỡi của cô, nhưng lại trầm ổn hơn rất nhiều.



Dư Lê Yến cũng để ý đến sự không tầm thường của Ám Kim, trong lòng ngạc nhiên không thôi.



Thực tế lúc đầu khi xuất phát dưới ánh nắng mặt trời, cô thật sự có chút chướng mắt với Ám Kim, bởi vì nhìn sơ qua nó thật sự quá già.



Ngược lại trong suốt chặng đường đi Ám Kim biểu hiện nổi bật nhất.



Sau khi đến thành Khả Đôn, con ngựa theo Ngọc Doãn đến dịch trạm, không lâu sau Ngọc Doãn vào tù, Ám Kim được đưa đi phủ nha. Nhưng ngoại trừ Mã Nhĩ Hốt Tư và Hốt Đồ Hắc Đài, không ai có thể tới gần Ám Kim. Ngay cả muốn dắt ngựa đi rong ăn cỏ cũng phải là hai người Mã Nhĩ Hốt Tư đích thân làm, căn bản những người khác không để ý đến cũng khiến cho Dư Lê Yến ngạc nhiên không thôi.



Đây là một con ngựa tốt, tuy rằng hơi già nhưng không thể không thừa nhận đó là một con ngựa tốt!



Quái lạ ở chỗ không ai có thể nhận ra huyết thống của Ám Kim… Liêu Quốc xuất thân trên lưng ngựa, tuy rằng ngưỡng mộ văn hoá Hán nhưng vẫn thuỷ chung giữ lại duy trì một số tập tục. Giống như Dư Lê Yến này là hoàng thân quốc thích, từ nhỏ đến lớn gặp qua vô số lương mã cũng không thể nhận ra xuất thân của Ám Kim. Điều này khiến cho Dư Lê Yến rất tò mò!



Mũi ngọc nho nhỏ nhếch lên, Dư Lê Yến hừ một tiếng.



- Đó là ngựa tốt thì sao? Ám Kim bản lãnh như vậy lại không được trọng dụng trong quân doanh Đại Tống của ngươi, kết quả là không phải bị những người ti tiện bán đi sao? Nếu không phải ngươi may mắn thì sẽ không đến phiên ngươi… Hừ, đắc ý gì chứ?



- Chuyện này…



Ngọc Doãn lập tức á khẩu không trả lời được.



Hoàn toàn chính xác, Ám Kim trong đại doanh quân Tống, đích thực là tài giỏi không được trọng dụng.



Theo Nhậm Oán nói, lúc trước khi mua con ngựa này Nhậm lão công vốn không muốn, nhưng quan doanh quân Tống vì muốn kiếm thêm chút tiền nên đã tặng kèm Ám Kim cho Nhậmlão công. Nói cách khác Nhậm lão công không bỏ ra một đồng để mua Ám Kim.



Đúng là người có mắt không tròng!




Nàng lớn tiếng gào thét trong lòng:



“Hoàng hậu Duệ Trí người thấy không? Con không có phụ lòng thanh danh của con cháu thái tổ…”



*****



Hắc Sơn quân đã bị thu phục như thế!



Đối với các tướng trong thành Khả Đôn mà nói, cảnh tượng này khiến cho bọn họ vô cùng kinh động.



Dư Lê Yến biểu hiện cơ trí và dũng khí khiến cho các tướng sĩ trong lòng vô cùng kinh ngạc, thậm chí khâm phục cực điểm.



Mắt thấy Hắc Sơn quân vây quanh Dư Lê Yến trở về dưới thành Khả Đôn, đột nhiên Thạch Liệt Đạt Lạt Can la lớn:



- Mở cửa thành, mở cửa thành… Các huynh đệ ta cùng đi đón tiếp Công chúa trở về.



Anh ta quay đầu lại liền chụp lấy cánh tay của Tiêu Bột Yếu Hợp.



- Công chúa làm được, cô làm được… Cô mới là vị vua tài trí mưu lược kiệt xuất chân chính của Đại Liêu!



“Vị vua có tài trí mưu lược kiệt xuất sao?”



Trong đầu Tiêu Bột Yếu Hợp trống rỗng.



Thời điểm hầu hết Hắc Sơn quân đã phủ phục Dư Lê Yến trên mặt đất thì anh ta đã ngừng có lối suy nghĩ này.



Đây phải là một dũng khí rất lớn mới có thể thực hiện như vậy?



Ánh mắt của Tiêu Bột Yếu Hợp cũng không có dừng lại trên người Dư Lê Yến mà là nhìn chằm chằm vào người đứng ở cuối cùng, dường như tự do ở ngoài mọi người, Ngọc Doãn đang cưỡi con ngựa gầy ốm tên Ám Kim kia, đúng là không đơn giản!



Nếu không phải hắn thì có lẽ hiện giờ công chúa đã phải gặp một hồi thảm bại…



Tiêu Bột Yếu Hợp hít sâu một hơi cố gắng làm mình tỉnh táo.



Anh ta theo đám người Thạch Liệt Đạt Lạt Can xuống đầu thành, ra khỏi cửa thành nghênh đón Dư Lê Yến trở về.



Các tướng sĩ trên đầu thành la lên “Công chúa Thục Quốc” đến nỗi khàn cả giọng.



Nhưng Tiêu Bột Yếu Hợp lại nhìn thấy Ngọc Doãn dắt con ngựa gầy ốm kia, một thân một mình ở một góc, lặng yên đi vào thành Khả Đôn…