Tống Thì Hành
Chương 187 : Tặc lỗ sơn (3)
Ngày đăng: 01:48 20/04/20
Ngọc Doãn im lặng!
Nỗi khổ mà Liễu Thanh nói, nếu là đặt ở trước đây, có lẽ hắn không thể nghiệm được. Nhưng sau khi trải qua mài luyện liên tiếp ở thành Khả Đôn, hắn đối với cái gọi là chuỗi mắc xích sinh vật “cá lớn nưốt cá cá bé, cá bé ăn con tôm” có cảm thụ sâu sắc.
Trong mắt rất nhiều người có lẽ Liễu Thanh giàu có vô hạn.
Có gia tài bạc triệu, càng có muôn vàn quan hệ với nhân vật tầng lớp cao.
Nhưng trên thực tế, chính như chính gã nói, chỉ là một con kiến, nhiều nhất cũng chính là một con kiến to một chút. Ở trong mắt những sĩ đại phu đó, Liễu Thanh càng là giàu có hơn, giàu có gấp mười lần so với bây giờ, cũng khó tránh khỏi sự khống chế của bọn họ.
Sự chua xót sau vẻ hào nhoáng lại có ai hiểu được?
Sắc mặt Liễu Thanh lộ ra vẻ chua xót, ngồi bên bàn không nói một lời.
Ngọc Doãn vỗ vai gã:
- Nếu đã như vậy, chúng ta thì xông qua Lỗ Sơn một chuyến.
Sắc trời không sớm, tốt nhất nên nghỉ ngơi sớm một chút đi, mới có lợi cho ngày mai lên đường.
- Cũng được, Tiểu Ất nói không sai, nên đi nghỉ sớm.
Ngọc Doãn đứng dậy cáo từ, đi ra khỏi phòng.
Đứng trên hành lang trên lầu, tay vịn lan can, nhìn đại sảnh trống trải dưới lầu, Ngọc Doãn dừng chân, thật lâu không nói.
Ta không muốn là con kiến! Ta muốn là người trên người!
Lần đầu tiên trong đời, trong lòng hắn tràn đầy dục vọng... Bất luận là cuộc sống kiếp trước, hắn cũng thuộc tầng dưới cùng của mắc sinh vật. Chỉ trước đó, cho dù lúc giúp Dư Lê Yến, cũng không có loại tràn đầy dục vọng như lúc này.
“Giang đầu vị thị phong ba ác, biệt hữu nhân gian hành lộ nan”
(Đầu sông sóng gió còn chưa hiểm,
Chính tại lòng người mới khó khăn)
Những lời này là hắn để lại dặn dò Dư Lê Yến, sao lại cảm giác chẳng phải là tự khắc họa mình sao??
“Biệt hữu nhân gian hành lộ nan a...”
(Chính tại lòng người mới khó khăn.)
***
Hôm sau, thu dọn hành lý, đoàn xe lại lần nữa bước vào hành trình.
Lần này tiếp tục hướng về phía nam. Lúc rời khỏi trấn Lâm Như, tất cả mọi người trong lòng có một chút nặng nề, mỗi người trên mặt đều lộ ra vẻ nghiêm túc. Vùng Lỗ Sơn rất hỗn loạn, cũng không biết chuyến đi này có thể thuận lợi đi qua không?
- Tiểu Ất ca lần này trở về Đông Kinh có dự định gì?
- Vẫn chưa nghĩ xong, về trước xem đã rồi hãy tính sau... Rời khỏi nhà ba tháng, cũng không biết phủ Khai Phong bây giờ thế nào rồi. Đúng rồi, ta nhớ lúc rời khỏi, Yến Anh, Yến Phủ Doãn bị buộc tội, bị trục xuất khỏi Khai Phong Doãn, vậy bây giờ thế nào rồi?
Liễu Thanh hơi sửng sốt:
- Tiểu Ất ca biết Yến học sĩ?
- Yến học sĩ?
- Đúng vậy, sau khi Yến Phủ Doãn bị bãi miễn Khai Phong Doãn, thì làm Long đồ các trực học sĩ.
Lúc tiểu nhân rời khỏi nhà, có nghe đồn Hộ bộ Thượng thư về hưu, Quan gia có ý bái Yến học sĩ làm chức Hộ bộ Thượng thư... Ha ha, huynh nói tại sao Đường Khâm Tẩu đó muốn tốn nguồn khí lực lớn này lấy lòng Thái tử? Thật ra chính là vì Hộ bộ Thượng thư đó.
Ngọc Doãn ngẩn ra:
- Nhưng ta nghe nói Quan gia và Thái tử có chút...
- Lấy lòng Thái tử, thì có thể làm Hộ bộ Thượng thư?
Triệu Cát và Triệu Hoàn tuy là cha con, nhưng xấu xa giữa hai người trong sách sử có ghi chép rất rõ ràng.
Hai người này nghi ngờ lẫn nhau, gần như tới cực hạn. Có lần Triệu Hoàn mời Triệu Cát ăn cơm, Triệu Cát nghi ngờ Triệu Hoàn muốn độc chết ông, không chịu đi dự tiệc. Quan hệ như vậy, Đường Khác lấy lòng Thái tử Triệu Hoàn, chẳng phải là đắc tội Triệu Cát sao?
Liễu Thanh hạ giọng:
- Tiểu Ất có điều không biết.
Đường Khác vốn là Vương tướng công. Nhưng hôm nay Vương tướng công thất sủng, bị giáng chức làm Sùng tín quân phó sứ, ngày tháng của Đường Khâm Tẩu liền không tốt lắm. Nghe nói địa vị Hộ bộ Thị lang ông ta cũng không xem là ổn lắm, cho nên mới muốn đổi môn đình.
Ngọc Doãn nghe thấy bừng tỉnh ngộ.
Hắn không khỏi cảm thán, trong triều đường này thật là biến ảo khó lường, ai cũng không rõ, sẽ xảy ra tình trạng thế nào.
Lúc Ngọc Doãn rời khỏi Đông Kinh, Vương Phủ đang hào nhoáng vô cùng.
Nhưng vừa chớp mắt...
Nghĩ đến đây, Ngọc Doãn không kìm được lắc đầu: Có lẽ ở người khác thấy hành động này của Đường Khác là có chút bất đắc dĩ. Nhưng ai có thể đoán được qua một năm nữa, Triệu Hoàn Thái tử hôm nay muốn đăng cơ đại bảo, Đường Khác vì vậy mà lên như diều gặp gió.
Khoan đã!
Ngọc Doan trong lòng vừa khẽ động.
Hắn dường như nghĩ tới cái gì, trên mặt liền lộ ra vẻ trầm tư.