Tống Thì Hành

Chương 20 : Hóa bướm (hạ)

Ngày đăng: 01:45 20/04/20


Kê Cầm, tấu ra nội dung.



Nhị dài nhị ngắn, mỗi một câu kết, nhưng lại kéo thật dài, thật sâu, thật xa.



Tựa như một cô gái xinh đẹp đang kể lại một câu chuyện xưa... Sau đó cùng với giọng trầm thấp lặp lại nội dung, khiến cho vô số người, giống như đang ở tận trời cao bỗng rơi xuống nhân gian.



- Đây là khúc nhạc gì?



Văn sĩ áo lam đột nhiên hỏi.



Cách thức trình diễn của Ngọc Doãn, và cả âm tiết hắn tấu ra, cùng với nội dung của khúc nhạc này, mọi người đều chưa bao giờ nghe thấy. Trên quảng trường, Ngọc Doãn hất mái tóc, trên mặt lộ ra vẻ tươi cười giống như là đang hồi tưởng chuyện xưa.



Vẻ tươi cười như thế, lại khiến cho vô số thiếu nữ mê mẩn.



Yến Nô ngơ ngác nhìn hắn, lẩm bẩm:



- Không ngờ khi Tiểu Ất cười lại đẹp đến như thế.



Còn chưa dứt lời, làn điệu đột nhiên thay đổi.



Trong tay của Ngọc Doãn chỉ có dây đàn Kê Cầm, nhưng lại giống như đã từng được điều chỉnh đặc biệt.



Dây cung thứ nhất hơi thô, dây cung thứ hai hơi nhỏ.



Ngọc Doãn dùng thủ pháp nhảy cung, lấy dây cung thứ nhất diễn tấu, nhưng lại cho ra hiệu quả giống như đàn vi-ô-lông. Lúc này đây ở trong tiếng đàn kỳ lạ, Lương Sơn Bá với trang phục thư sinh, tinh thần thư thái hiện diện ở trên sân khấu.



Sau đó, Ngọc Doãn liên tục sử dụng phương pháp nhảy cung cùng với luyến láy, ở trên dây cung thứ nhất và thứ hai tấu ra hai loại âm sắc khác nhau, nhưng có phần lớn xu hướng là hợp tấu với đàn vi-ô-lông, dần dần đem nội dung trở nên rõ ràng hơn.



- Điều khiển hay!



Tuy văn sĩ áo lam ở khoảng cách khá xa, không thể nghe hết âm luật, chỉ đoán ra đầu mối, nhưng cũng phải ngạc nhiên kêu lên thán phục.



Phong Nghi Nô cũng là Trung Hành Gia, trong đôi mắt sáng, lại lóe ra một tia sáng kỳ dị.



Ngọc Doãn, thần du vật ngoại.



Thân thể tựa hồ như đã hoàn toàn không còn bị bó buộc, vất bỏ mọi thứ, cảm giác vui sướng tràn đầy đắm chìm trong khúc nhạc, khiến hắn khó có thể tự kềm chế. Theo khúc nhạc vui, mái tóc dài của hắn cũng bay bay, một mái tóc dài đen nhánh, lay động theo cơ thể, tung bay trong không trung. Mồ hôi rơi xuống, ở trong ánh lửa soi rọi, khúc xạ ra ánh sáng mê ly. Ngọc Doãn nhắm mắt lại, nét cười lạ lùng trên gương mặt, như say như dại.



Hô hấp của Lý Thanh Chiếu dồn dập lên.



Dường như về lại quãng thời gian cùng với Triệu Minh Thành nên duyên cầm sắt ...



Khóe mắt, ngấn lệ chớp động. Nhưng trên mặt, lại toát ra vẻ tươi cười ngọt ngào.



Người đàn ông lúc trước lên đài muốn xua đuổi Ngọc Doãn, xấu hổ đứng ở nơi đó. Y cũng có thể nghe được hay dở, mắt thấy dưới quảng trường có vạn người tề tụ, vui buồn theo tiếng Kê Cầm của Ngọc Doãn, không khỏi xấu hổ đỏ mặt.



Y ngẫm nghĩ một chút, đột nhiên tự cười giễu một tiếng, từ trên đài nhảy xuống.



Chỉ có điều lúc này, đã không còn ai để ý đến y nữa, mà đem tất cả lực chú ý đều tập trung trên người của Ngọc Doãn.



Mỗi một động tác, mỗi một lần nhảy cung, từng nốt nhạc...



Đều làm cho người nghe như say như dại, khó mà tự kềm chế.



Âm thanh khúc nhạc, thẩm thấu nhẹ nhàng, giống như phong cảnh nắng của tháng ba, hai người kết bạn dạo chơi, thưởng thức tiết cuối xuân kia, vô cùng tao nhã.



Gặp nhau mặc dù vui vẻ, nhưng dù thế nào cũng phải có lúc chia ly.




Ý của Ngọc Doãn nói là, hắn đã thất lễ trước mặt của Nhạc Phi.



Yến Nô nước mắt như mưa, nhưng vẻ mặt lại tươi cười, nâng đỡ Ngọc Doãn nói:



- Tiểu Ất ca, chúng ta về nhà đi.



- Ừ, về nhà!



Ngọc Doãn và Yến Nô, từ từ đi xuống quảng trường.



Đám đông vây xem lập tức nhường một lối đi.



Hai người dìu nhau, chậm rãi rời đi. Lại làm cho Lý Thanh Chiếu đang chần chừ muốn tiến lên, liền dừng bước lại.



Nhìn cảnh tượng dìu dắt nhau mang theo đàn mà đi kia, Lý Thanh Chiếu mỉm cười!



Nàng không biết giữa Ngọc Doãn và Yến Nô rốt cục đã xảy ra chuyện gì, nhưng tại thời khắc này, nhìn tấm lưng kia, lại nảy sinh cảm xúc khó hiểu. Đôi vợ chồng trẻ dìu dắt nhau mang theo đàn mà đi, không phải là cảnh tượng của nàng với Triệu Minh Thành trong tương lai sao.



Lấy ra khăn tay lau đi nước mắt trên mặt.



- Cửu ca, giúp ta hỏi thăm một chút lai lịch của hắn.



Triệu Cửu gật gật đầu, không nói lời nào.



Gã sợ nếu như gã vừa lên tiếng sẽ lộ ra giọng nghẹn ngào.



Người đàn ông kia thật không tốt, một khúc đánh ra, thế mà lại khiến cái mũi của gã cay cay, ánh mắt đỏ lên.



Cùng lúc đó, dưới hành lang dài văn sĩ áo lam chậm rãi đứng thẳng người.



Nàng đột nhiên nói:



- Tỷ tỷ, ngay cả Thanh Chân cư sĩ, tài nghệ cũng không được như thế.



- Đúng vậy!



Trên mặt Phong Nghi Nô chợt lộ ra một chút chua xót:



- Chỉ có điều người này gây ra chút phiền toái, Nô phải như thế nào để xong việc đây?



Ngọc Doãn, đã đem hiện trường cảm xúc đẩy lên cao trào.



Kế tiếp, Phong Nghi Nô phải lên đài hiến nghệ, nếu không thể vượt qua Ngọc Doãn, vậy thì thật là khó mà xong việc.



Văn sĩ áo lam ngẫm nghĩ một chút, mỉm cười.



Nàng trầm ngâm một lát, hạ giọng nói:



- Một khi đã như vậy, tiểu muội liền mặt dày cùng liên kết với tỷ tỷ hiến nghệ, chỉ mong là không kém hơn người nọ.



- Nếu như thế thì thật là tốt.



Phong Nghi Nô mừng rỡ, liên tục gật đầu.



Một trận gió nhẹ chợt thổi qua, văn sĩ áo lam đột nhiên cảm giác được giữa hai chân se se lạnh, ẩm ướt nhơn nhớt...