Tống Thì Hành

Chương 205 : Tứ mệnh từ đâu mà đến ? (1)

Ngày đăng: 01:49 20/04/20


Ngay khi ánh nắng ban mai đầu tiên chiếu vào trong đình viện ngõ Quan Âm, bên Quan Âm viện vọng đến từng hồi chuông báo sáng.



Theo âm phạm quanh quẩn, Ngọc Doãn hít sâu một hơi, đột nhiên dậm chân bay lên trời, đại đao Hổ Xuất vung lên bắn tóe hỏa tinh khắp nơi, dưới ánh mặt trời, thanh đao loang loáng vẽ một đường cong kỳ quỷ trên không trung, chém ra.



Yến Nô cười:



- Tiểu Ất ca đao pháp giỏi.



Thanh trúc đâm tới đại đao Hổ Xuất, tuy nhiên vào khoảnh khắc sắp chạm vào đại đao thì bất chợt dường như trong đó lại xuất hiện một ngã rẽ, đại đao Ngọc Doãn chém ra mà Thanh trúc lại ngưng ở trên không trung. Hổ Xuất gần như dán chặt vào Thanh Trúc, ngay lúc đại đao hạ xuống, Thanh Trúc đột nhiên phát lực, một tiếng “Keng”giòn vang, động tới chân trời.



Ngọc Doãn cảm thấy cánh tay rung lên, tê rần, đại đao suýt rơi xuống.



Mà Yến Nô lúc này lại đột nhiên tấn công, Thanh Trúc thương trong tay nàng vẽ ra từng đường gợn sóng như trận bão làm cho Ngọc Doãn liên tiếp lui về phía sau. Liên tiếp tiếng vang như tiếng mưa qua đi, Ngọc Doãn đã bị Yến Nô bức lui hơn mười bước, gần như sắp dán tại tường. Khí lực Yến Nô không bằng Ngọc Doãn, sức nặng của Thanh Trúc lại kém Hổ Xuất rất nhiều. Nhưng mỗi lần đao thương va chạm, lại khiến Ngọc Doãn cảm nhận được sự khó chịu và không được tự nhiên.



- Ngừng!



Ngọc Doãn hét lớn một tiếng, thanh trúc chợt biến mất.



Yến Nô bình ổn lui về lại khiến Ngọc Doãn buồn bực gần như muốn hộc máu.



Lần tỷ thí này thật sự là quá uất nghẹn rồi đấy!



Thương pháp của Yến Nô vô cùng quái dị, quái dị đến mức làm Ngọc Doãn căn bản không thể xuất lực để đỡ nổi.



Nhìn nàng xuất thương, rõ ràng là vô cùng đơn giản, vốn tưởng rằng đã khám phá ra hậu chiêu của Yến Nô, nhưng kết quả là...



Ngọc Doãn gãi gãi đầu, cười khổ nói:



- Cửu Nhi tỷ thương thật giỏi!



- Cũng không phải nô giỏi thương, mà là Tiểu Ất ca vẫn còn chưa rũ bỏ hoàn toàn dấu vết chém giết trên chiến trường.



Thật ra thân thủ của Tiểu Ất không hề kém nô, nhưng đối với lực đạo nắm trong tay thì có chút không công bằng. Sư tử vồ thỏ cũng dùng toàn lực là hoàn toàn không sai, nhưng trong tình huống mạnh yếu, thì nhắc nhở người ta là không nên khinh địch. Muội và huynh công phu tương đương, chỉ hơn ở chỗ khống chế kình lực. Mặc dù là sư tử vồ thỏ, nhưng cũng phải giữ lại lực. Một khi con thỏ bé nhỏ né tránh được thì có thể liên tục công kích. Mà Tiểu Ất ca huynh mỗi lần đâm đều sử dụng hết khí lực, cho nên mỗi một lần đổi tay lại một lần phải tụ lực để phát lực. Nô chỉ cần dụ Tiểu Ất ca phát hết kình lực là có thể nắm được cục diện trong tay.



Bước tiếp theo Tiểu Ất ca ngoại trừ phải tiếp tục chịu đựng gân cốt bên ngoài ra, còn phải tu luyện lực khống chế trong tay mới được.



Ý khí quân lai cốt nhục thần, ý khí làm quân, cốt nhục làm thần, đây là đạo quân thần, còn cần phải phân ra nặng nhẹ.



Ý khí quân lai cốt nhục thần?


Thời đại võ phu đảm nhiệm quốc gia, chỉ sợ vừa đi không thể quay lại được.



Mặc dù Ngọc Doãn có lòng muốn tạo nên thay đổi nhưng trong khoảng thời gian ngắn khó mà làm được, huống chi nay hắn cũng không có năng lực như thế.



Võ phu gánh trách nhiệm quốc gia?



Vậy chẳng khác gì là cả giai tầng sĩ phu chống lại Đại Tống.



Ngọc Doãn tự nhận hắn không làm được điểm này!



Nếu không làm được, hơn nữa còn muốn thay đổi...Kiếp trước trong xã hội có lưu hành một câu: Khi bạn không có khả năng thay đổi, thì tốt nhất là nên dung nhập vào trong đó.



Cho nên việc đọc sách nay đối với Dương Tái Hưng, đối với Ngọc Doãn đều cực kỳ hữu dụng.



Như La Đức ở phủ Khai Phong nghèo túng tới mức nào, nhưng sau khi tới phủ Thái Nguyên thì lập tức được trọng dụng.



Theo như Yến Nô nói, La Đức nay là thư ký của Đoàn Luyện Sứ Hãn Châu Quý Đình, nắm giữ toàn bộ việc phân phối đồ quân nhu và binh mã Hãn Châu.



Nếu như lúc này La Đức còn ở Khai Phong, hoàn toàn không có địa vị gì cả.



Mà ngay cả La Nhất Đao, một phối quân cũng vì quan hệ với La Đức mà nở mặt tại huyện Dương Khúc, còn gã thì được một chức quan béo bở nhàn tản.



Vì sao như thế?



Đương nhiên nguyên nhân là La Đức có năng lực, nhưng quan trọng nhất là La Đức có thân phận của người đọc sách.



Dù là gã bị người ta hãm hại, bị thư viện đuổi đi, nhưng vẫn là người đọc sách. Hơn nữa người như thế, sử dụng có thể khiến người ta an tâm, đường làm quan rất khó có thể làm lớn, chỉ có thể làm phụ tá, tận tâm tận lực làm phụ tá. Nói một cách khác, nay La Đức gần giống như một người phụ trách văn thư.Tuy nhiên khác người phụ trách văn thư ở chỗ, tương lai nếu Quý Đình thăng chức nhanh, vậy thì La Đức có cơ hội nhập sĩ, thậm chí ở một mức độ nào đó, thành tựu cũng sẽ không nhỏ.



Đây là điểm tốt của người đọc sách!



Đối với thời đại này, Ngọc Doãn tự nhận hiểu biết không ít.



Cho dù là tìm đường cho ngày sau, hắn cũng muốn trên bản thân, trên người đọc sách.



- Ta phải đi lò mổ một chuyến, thuận tiện nói chuyện này với Đại Lang.



Ngọc Doãn nói xong liền đứng lên:



- Cơm chiều Cửu nhi tỷ không phải chờ ta nữa, nếu có việc cần thì đến Điền trang của Liễu đại quan nhân tại Mưu Đà Cương tìm ta. Ta sau khi nói chuyện với Đại Lang xong thì đi Mưu Đà Cương,thuận tiện thăm một số bằng hữu ở đó!