Tống Thì Hành

Chương 219 : Ta không phải quan lớn

Ngày đăng: 01:49 20/04/20


Khuôn mặt của Dương Kim Liên đỏ bừng lên, bưng cái chậu đồng không biết làm sao. Thời tiết hai bữa nay thay đổi, khiến cho nàng cảm thấy lạnh. Phu quân có việc nên đã đi Trịnh Châu vào hai ngày trước, cho nên nàng có bệnh cũng không có ai chăm sóc. May mà những người hàng xóm cũng rất tốt, coi phu quân nàng là Thái Học Sinh nên đã đến quan tâm và mời thấy thuốc. Hôm nay uống thuốc, tưởng rằng lúc giờ ngọ được nghỉ ngơi một chút ai người đổ mồ hôi, khiến cho nàng thấy khó chịu.



Vì thế nên nàng mới nấu chút nước để lau người.



Vốn nàng nghĩ lúc này trên đường không có người cho nên mới hắt xô nước ra ngoài cửa…



Thành Khai Phong vốn như thế. Đặc biệt là một số gia đình nhỏ cũng có thói quen đổ nước ra ngoài, mà không có ai hỏi han đến.



Nhưng nàng không ngờ chậu nước lau người của mình lại tạt trúng người đi đường.



Mắt thấy người kia quần áo ướt đẫm đứng ngoài đó, đầu óc Dương Kim Liên trống rỗng.. Phải xử lý sao đây? Sao lại ra nông nỗi này?



- Sao lại là cô?



Người nọ lớn tiếng nói với cô.



Tuy nhiên nghe qua giọng nói cũng không tức giận nhiều lắm.



Dương Kim Liên bình tĩnh lại, lúc này mới nhìn kỹ thì thấy người đàn ông trước mặt có chút quen quen, nhưng không nhớ được đã gặp ở đâu.



Chỉ có điều quần áo và giày của đối phương đều ướt.



Kim Liên lập tức luống cuống bước lên phía trước xin lỗi:



- Tiểu nữ không cố ý mạo phạm, mong đại quan nhân thứ tội… Ngày thường rất ít người đi đường vào lúc này cho nên tiểu nữ mới… Thật sự là xin lỗi, đại quan nhân chớ nên trách tội.



Vừa mới đến gần thì một mùi hương thơm ngát thoang thoảng liền bay vào mũi của Ngọc Doãn.



Bỗng dưng hoảng hồn, có lẽ do vừa mới tắm rửa nên khuôn mặt của Kim Liên lại càng thêm hồng hào xinh đẹp, tăng thêm vài phần quyến rũ.



Ngọc Doãn cười khổ nói:



- Lần trước cô dùng cán đánh ta, lần này lại dùng nước tạt ta… Sao mỗi lần gặp cô đều có chuyện thế nhỉ?



Kim Liên nghe thấy liền sửng sốt, khi nhìn kỹ lại thì khuôn mặt xinh đẹp lại càng thêm đỏ.



- Thật sự tiểu nữ không biết… chuyện này… kính xin Quan lớn tha tội, tiểu nữ thật sự không cố ý.



Cô gái này đúng là thú vị!



Ngọc Doãn cười khổ trong lòng, đúng là mỗi khi gặp nàng, hắn đều có chuyện xui xẻo.



Gió thổi vào trong hẻm tạt qua người Ngọc Doãn, do toàn thân ướt đẫm khiến hắn chợt rùng mình.



Dương Kim Liên thấy thế nên có chút băn khoăn.



Thấy bộ dáng thảm hại của Ngọc Doãn thì trong lòng nàng cảm thấy thú vị nhưng vẫn cố nhịn không bật cười thành tiếng.
Chỉ có điều hắn không ngờ tới, chỉ vì hai câu quan tâm ấy lại khiến cho Dương Kim Liên vô cùng cảm động.



Mùi vị được người khác quan tâm đúng là tuyệt vời làm sao?



Nhìn theo bóng dáng Ngọc Doãn khuất sâu trong hẻm, Kim Liên mới chậm rãi đóng cửa lại, xoay người chuẩn bị lên lầu.



Nhưng mà đột nhiên nàng nhớ ra gì đó vội đi đến phòng kế.



“A, cái yếm mình đâu rồi?



Mới vừa rồi rõ ràng đã để trên ghế mà…?”



Ánh mắt Dương Kim Liên nhìn qua nhìn lại, thì thấy được cái yếm màu hồng phấn đang nằm một thùng gỗ. Đầu tiên nàng ngẩn người , rồi sau đó như đã hiểu ra điều gì nên hét lên một tiếng thét chói tai, giơ tay cầm lấy cái yếm bụm mặt và chạy lên lầu.



“Mắc cỡ chết được, đúng là mắc cỡ chết được!”



Trống ngực Kim Liên đập thình thịch…



*****



Về đến nhà trời cũng đã rất khuya.



Ngọc Doãn bước vào nhà thì thấy An Đạo Toàn ngồi trong sân, đang nói chuyện với Lăng Chấn.



Thấy Ngọc Doãn trở về Lăng Chấn vội đứng lên, vội vàng bước đến trước mặt Ngọc Doãn, chắp tay cúi chào sát đến đất.



- Hôm nay nếu không có Tiểu Ất trợ giúp chắc đã bị trúng kế.



Lão đường đường thống lĩnh Võ Dịch Lang, Thống lĩnh Ngự Doanh lại hành đại lễ như thế với Ngọc Doãn, đủ để biểu đạt sự cảm kích của đối với hắn …



Ngọc Doãn vội nghiêng người, một tay ôm y phục ẩm uớt, một tay giữ chặt Lăng Chấn.



- Lão thúc khách khí quá, bằng hữu của An thúc phụ cũng là trưởng bối của mình. Chút chuyện nhỏ cần chi để ý?



- Sao rồi, mọi chuyện đã rõ ràng chưa?



Lăng Chấn chua xót cười,



- Đã xong rồi, vốn là huynh đệ của mình ham vài mẫu đất cằn của nhà ta mới lên kế hoạch hãm hại. Con của ta cũng ngu xuẩn, bị người ta lừa còn không biết. Nếu không có Tiểu Ất trượng nghĩa, lần này đúng là phiền toái.



Trong lúc đang nói chuyện Yến Nô từ trong bếp bước ra.



Thấy cách ăn mặc của Ngọc Doãn, nàng không khỏi ngạc nhiên nói:



- Tiểu Ất ca! Huynh có bị sao không?