Tống Thì Hành

Chương 228 : Con đường phát tài của Yến Nô

Ngày đăng: 01:49 20/04/20


Ngọc Doãn luôn cảm thấy cách của Yến Nô nói có chút hơi quen tai, đúng là thường nghe nói ở hậu thế.



Nhưng đây là thời Tống!



Tuy vậy Ngọc Doãn lại tán thành chủ ý của Yến Nô. Làm như thế quả thật có thể tránh được chi phí đi thuê mặt bằng, giảm bớt một khoản chi lớn. Đồng thời đối với những bà nội trợ cả ngày rảnh rỗi không việc gì làm mà nói cũng mang đến một con đường phát tài.



Chỉ là, làm sao đẩy mạnh tiêu thụ ra ngoài đây?



Ngọc Doãn ở kiếp trước không có học qua thương mại, đối với việc làm sao đẩy mạnh tiêu thụ, đúng thật là không có cách.



Yên Nô thấy hắn không nói, liền cười:



- Thật ra nô ngược lại có một chủ ý, nhưng không biết nên dùng không?



- Cửu Nhi tỷ cứ nói đừng ngại.



Mặt của Yến Nô đỏ lên.



Cô tỏ ra có chút ngại ngùng, cúi đầu xuống thật lâu, mới hạ giọng nói:



- Hôm qua Đại Lang Lý gia đến nói chuyện với Tiểu Ất ca, nô tình cờ nghe thấy. Tiểu Ất ca muốn làm đại sự, muốn làm cái tuần san Đại Tống gì đó, hình như phải in ấn không ít... Nô đang nghĩ, Tiểu Ất ca phải chăng tìm người chút văn chương, nói chút về chỗ tốt của bàn chải đánh răng được chăng? Tới lúc đó nô lại đi tìm một số người tặng nước súc miệng, cho bọn họ một số bàn chải, bảo bọn họ tặng miễn phí ra ngoài, cũng có thể làm người ta biết đến.



Đời Tống là thời đại tương đối tự do thương mại.



Không phải đã nói, thời Tống là thời đại một chân bước vào cận đại tư bản chủ nghĩa sao? Nhưng không ngờ Yến Nô lại có đầu óc như vậy, còn nghĩ ra hai cách “quảng cáo” và dùng thử miễn phí, thật sự làm Ngọc Doãn hơi giật mình.



Đúng vậy, ta có thể tiến hành quảng cáo mà!



Nếu trong tay ta nắm giữ tiếng nói truyền thông duy nhất Đại Tống, thì làm chút quảng cáo, lại có ngại gì?



Hai tròng mắt Ngọc Doãn đảo tròn, liền nảy ra sáng kiến.



Thấy Yến Nô vẫn là bộ dạng dè dặt, hắn ngược lại cười:



- Cửu Nhi tỷ, chủ ý này rất hay, ngày mai ta liền đi tìm Thiếu Dương thương lượng.



Văn tự huynh ấy rất tốt, không phải ta có thể sánh bằng.



Thay vì ta cố gắng tâm tư viết, chi bằng bảo huynh ấy giúp đỡ, thuận tiện còn có thể cho huynh ấy chút tiền nhuận bút, cũng có thể có chút trợ cấp.



Được Ngọc Doãn khen ngợi, Yến Nô lập tức vui vẻ lên.



Cô liên tục gật đầu:



- Vậy cứ theo Tiểu Ất ca nói.


Cô cũng không biết tại sao có thể nói ra lời nói như vậy, nhưng lại giống ma xui quỷ khiến nói ra.



Lục tẩu trước đây cũng chỉ là tùy tiện khuyên bảo, nhưng không ngờ Dương Kim Liên lại thật sự động tâm, thế là cũng ngẩn ra, nhưng liền chợt cười nói:



- Sao làm không được? Chỉ cần tới bên đó đồng ý khế ước là được... nhưng Kim Liên, cô thật sự muốn làm việc này?



Dương Kim Liên lúc này cũng hồi phục lại tinh thần, vững vàng tâm tư, nhẹ giọng nói:



- Nô ở nhà cũng rãnh rỗi, Đại Lang cả ngày không ở nhà, nếu có việc cũng có thể giải phiền muộn này. Nhưng tới lúc đó còn cần Lục tẩu chỉ giáo nhiều mới được.



- Nào dám, nào dám!



Lúc Tẩu đang nói chuyện, hướng ra ngoài nhìn sắc trời.



- Ta phải đi rồi, sớm một chút đổi tiền về... Kim Liên nếu có ý thì đi cùng với ta?



- Dạ, như vậy vừa đúng lúc.



Dương Kim Liên cũng nói hiểu rõ, rốt cuộc là mình bị làm sao vậy?



Nhưng cuối cùng cũng theo lời nói của Lục tẩu, thay y phục, liền cùng Lục tẩu đi ra ngoài, đi về hướng lò mổ Liên Kiều.



- Lục tẩu, Ngọc đại nhân đó là người thế nào?



- À, Tiểu Ất ca.. Nói ra thật không tốt.



Lục tẩu vừa đi vừa nói chuyện với Dương Kim Liên:



- Ngài ấy ở hẻm Quan Âm cũng không có giao tập gì, rất nhiều chuyện cũng đều là nghe đồn mà đến. Nghe nói ngài ấy vốn là lưu manh phố Mã Hành, trước đây thích đấu đá tranh giành, nhưng cũng là một nhân vật tiếng tăm. Đầu năm nay bị người ta tính kế, suýt chút nữa bị Lý Bảo đánh chết cho...



Nhưng sau đó cũng không biết làm sao, đột nhiên cải tà quy chính, bắt đầu làm ăn chân chính.



Lúc tháng 3 ngài ấy từng chơi đàn ở chùa Đại Tướng Quốc, chơi thật hay. Lúc đó ta cũng đi xem, tuy nghe không hiểu lắm, nhưng cảm thấy rất lợi hại. Sau này ngài ấy càng phát lên, không những trả được nợ, còn đánh thắng Lã Chi Sĩ hẻm giết heo.



Thời gian trước nghe người ta nói ngài ấy hộ tống một trưởng bối đi Thái Nguyên, nhưng không biết làm sao bị cuốn vào trong trận thị phi, biến mất hai tháng mới trở về. Vừa về đến, liền đặt mua lò mổ, còn ở trong Ngự Quyền quán đánh thắng Lý Bảo.



Ừm, cũng thật đáng tiếc cho Ngọc đại quan nhân!



Dương Kim Liên bên cạnh nghe, cảm thấy tim đập lên.



Cô bật thốt lên:



- Sao đáng tiếc?



- Xuất thân đồ tể, lại chưa có đi học, nên dù Ngọc đại quan nhân có nổi danh đến đâu thì cũng chỉ có thể ở mãi trong phố xá này.