Tống Thì Hành

Chương 230 : Hạ Kiều viên

Ngày đăng: 01:49 20/04/20


Cao Nha nội?



Từ sau lần trước từ biệt ở lâu trà Dư Tử, Ngọc Doãn liền không có gặp Cao Nghiêu Khanh nữa.



Nhưng Lý Dật Phong và Cao Nghiêu Khanh thường gặp mặt. Dù sao chỗ làm việc tuần san thời đại Đại Tống chính là sản nghiệp dưới danh nghĩa của Cao Nghiêu Khanh.



Y tìm ta làm gì?



Ngọc Doãn có chút không hiểu.



Nói thật, cảm quan của Ngọc Doãn đối với Cao Nghiêu Khanh không tệ, tuy cha của y có chút tiếng xấu, nhưng cho tới nay, cha con Cao Nghiêu Khanh đều luôn tỏ ra thiện ý đối với Ngọc Doãn. Vả lại, Cao Nghiêu Khanh trong thực tế rất khiêm tốn, hoàn toàn không có vô lương của Cao nhị vô lại trong Thủy Hử truyện. Cao Nghiêu Khanh thế nào, đối với Ngọc Doãn cũng có chút thân mật. Từ lần trước thi xã ở Thụy Thánh viên, Cao Nghiêu Khanh không để ý Vương Thắng đó là cháu trai của Vương Phủ, kiên định đứng bên Ngọc Doãn thì có có thể nhìn ra manh mối.



Bây giờ y tìm ta...



Ngọc Doãn gãi đầu, nhận lấy thiệp mời.



- Mời nói với nha nội biết (con ông cháu cha) là Tiểu Ất sẽ đến đúng giờ.



Tùy tùng của Cao nha nội đó khom mình thi lễ, sau đó vội vàng rời khỏi.



Gã cũng không nói ra tại sao Cao Nghiêu Khanh muốn tìm Ngọc Doãn. Dù sao gã là người truyền tin, làm sao có thể hiểu tình hình bên trong?



- Tiểu Ất, sao lại thân cận với Cao nha nội vậy?



Trần Đông tiến lên, thấp giọng nói:



- Mặc kệ thế nào, thanh danh của thằng đó, dù gì cũng là...



Rất rõ ràng, Trần Đông có chút bất mãn việc Ngọc Doãn thân cận với Cao nha nội



Ngọc Doãn thở dài, giơ giơ thiệp mời trong tay:



- Thiếu Dương cho rằng ta có lựa chọn sao?



Cao Tam Lang tuy nói ăn chơi trác táng một chút, dù sao đối đãi ta không tệ. Ta không giống với huynh, Thiếu Dương còn có công danh có thể cầu, nhưng ta...



Vả lại, Cao thái úy thanh danh tuy không tốt, nhưng cũng không quá ác.



Hơn nữa ông ta và gia phụ sinh tiền có qua lại, nếu ta muốn đứng vững gót chân ở phủ Khai Phong, huynh cho rằng ta có thể cự tuyệt bọn họ được sao?



- Điều này...



Trần Đông lập tức im lặng.



Ngọc Doãn thôi chức vị Thái Nhạc thự tiến sĩ, đồng nghĩa quay lưng lại với Quan gia.



Y biết ảo diệu bên trong này, trong nội tâm cũng cho rằng Ngọc Doãn cảm thấy không đáng. Đúng vậy, ta còn có thể tìm kiếm công danh, nhưng Ngọc Doãn thì sao? Hắn lại có năng lựctheo đuổi cái gì? Sợ là ngoại trừ kiếm thêm chút tiền, tạo dựng thanh danh mình ra thì con đường làm quan khó mà có thành tựu. Dưới tình huống này, hắn hà tất đi để ý những hư danh không cần thiết đó.



Trần Đông khẽ thở dài, vỗ vỗ vai Ngọc Doãn.
,



Thân thích của Cao Nghiêu Khanh này đúng thật dễ thương! Ngọc Doãn không kìm được cười, ngồi xổm xuống, giơ tay đặt trên đầu của thiếu niên.



Chỉ là cử động này của hắn thoạt nhìn qua loa bình thường, nhưng dọa Cao Nghiêu Khanh sợ tới mặt trắng bệch.



Mấy người đàn ông tùy tùng chỗ cách đó không xa liền vội vàng xông qua, lớn tiếng quát:



- To gan, còn không thả Hoàng... công tử ra.



Giữa lúc nói chuyện, mấy người tùy tùng đó lại rút binh khí ra.



Lần này lại dọa cho Ngọc Doãn sợ thoát tim, vội giơ tay lên, ngạc nhiên nói:



- Ta cũng không có ác ý, các ngươi là làm gì?



- Tất cả trở lại cho ta.



Thiếu nữ đột nhiên mở miệng nói, mấy tùy tùng lúc này vội thu binh khí lại.



Thiếu niên... hay nói chính xác hơn, phải gọi là đồng tử, trên gương mặt ngược lại có hứng thú nhìn Ngọc Doãn.



- Cao Tam Lang, hắn là ai?



Sao thân thích của Cao Nghiêu Khanh lại ăn nói lỗ mãng như vậy?



Ngọc Doãn ngạc nhiên mở to mắt, trên dưới dò xét cô gái đó.



Không đợi hắn mở miệng, Cao Nghiêu Khanh bước lên trước nói:



- Hắn chính là Ngọc Tiểu Ất!



- Ngươi chính là Ngọc Tiểu Ất?



Thiếu nữ nhìn Ngọc Doãn, đột nhiên “a” một tiết kinh hãi, làm Ngọc Doãn sợ tới mức run rẩy, vội trả lời:



- Ta chính là Tiểu Ất.



- Sao ngươi đến cũng không nói... Cao Tam Lang, ngươi, ngươi, ngươi thật sự là quá đáng!



Phản ứng của thiếu nữ, làm Ngọc Doãn không hiểu gì cả.



Cũng không chờ hắn hiểu rõ, lại thấy cô gái đó xoay người, một làn khói chạy...



Rốt cuộc là chuyện gì?



Ngọc Doãn vẻ mặt mê mẩn, nhìn về hướng Cao Nghiêu Khanh