Tống Thì Hành

Chương 233 : Tầm sự

Ngày đăng: 01:49 20/04/20


Cao Nghiêu Khanh thở dài một hơi!



Sở dĩ y nói với Ngọc Doãn nhiều như vậy, đó là hy vọng có thể thúc đẩy chuyện này. Dù sao vị Hoàng công tử kia cũng không phải là người bình thường, có thể nói Cao gia sau này có được vinh hoa phú quý hay không đều tùy thuộc vào người này. Chỉ cần y hầu hạ cho Hoàng công tử được vui vẻ, sau này sẽ không thiếu vinh hoa phú quý; nhưng nếu như thất bại, mặc dù hiện nay chưa có chuyện gì nhưng cũng khó tránh khỏi bị gán ghép là làm việc bất lực. Hoàng công tử rất hài lòng Ngọc Doãn, nếu Cao Nghiêu Khanh làm hỏng chuyện, Hoàng công tử có thể sẽ không bất mãn với Ngọc Doãn, nhưng tuyệt đối sẽ cho rằng Cao Nghiêu Khanh Không có năng lực.



Tiểu Ất, quả thật là người thông minh.



Phụ thân nói không sai, tuy Tiểu Ất bị triều đình chặt đứt con đường làm quan, nhưng không có nghĩa là cả đời của hắn chỉ ẩn thân mãi ở chốn phố phường.



Bởi vì, hắn rất biết nặng nhẹ.



Có một số người rất thông minh, nhưng lại không biết nặng nhẹ, tầm nhìn hạn hẹp, chỉ biết nhất mực kiên cường.



Những người như thế có thể trở thành thần, thậm chí có thể trở thành danh thần, nhưng tuyệt đối sẽ không phải là thần được sủng ái, càng không có khả năng được dài lâu.



Chỉ có thông minh, phân biệt được nặng nhẹ, biết khi nào thì nên quật cường, khi nào thì nên cúi đầu trước người khác thì mới có thể được mau thăng chức.



Ngọc Doãn không biết rằng hắn tuy chỉ đáp ứng, nhưng ở trong lòng của Cao Nghiêu Khanh, địa vị lại trở nên quá nặng rồi!



++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++ ++++++



Trời sắp về chiều, Cao Nghiêu Khanh vốn định giữ Ngọc Doãn lại uống rượu, nhưng lại bị từ chối.



Không phải Ngọc Doãn không muốn cùng với y uống rượu, mà là buổi tối còn phải đi Tô Viên, dạy hát cho Từ Bà Tích. Giọng hát của Từ Bà Tích, đã dần dần có được cái hồn của Côn khúc. Hơn nữa nàng học nghề từ nhỏ, tuy là khả năng ngâm hát trong Côn khúc chưa được rành rẽ lắm, nhưng chỉ cần chỉ một chút là đã có thể hiểu được, thậm chí có thể suy diễn ra thành phong cách của mình.



Đến lúc này, Ngọc Doãn đã không cần dạy nhiều cho Từ Bà Tích nữa.



Tuy nhiên Từ Bà Tích vẫn kiên trì mỗi ngày đến Tô Viên học nghề, nhưng ý đồ thật sự của chuyện này, không phải Ngọc Doãn không biết.



Dương Tái Hưng!



Nhìn dáng vẻ của Từ Bà Tích, dường như đối với Dương Tái Hưng cũng rất có thiện cảm.



Mặc dù ở trong lòng đối với chuyện tương lai của Dương Tái Hưng và Từ Bà Tích không để tâm lắm, nhưng Ngọc Doãn vẫn vui vẻ xúc tiến, cũng chân thành chúc phúc.



Cuộc đua tranh danh lợi ở Đông Kinh rất phù phiếm.



Chỉ mong cho Từ Bà Tích có thể kiên định, không vì danh lợi mà mất đi bản tính.



Để làm được chuyện này, không phải là rất khó sao?



Trăng khuyết như móc câu, treo lơ lửng giữa bầu trời.



Ánh trăng vào đầu thu có chút trong trẻo nhưng lại thanh tĩnh, khiến cho Tô Viên càng đượm thêm vẻ tịch mịch.



Từ xa, âm thanh của Kê Cầm vọng đến, kèm theo âm thanh uyển chuyển hàm súc của Từ Bà Tích, quanh quẩn mãi ở phía chân trời, thật lâu không thôi.



Lý Sư Sư nhắm mắt lại, nghiêng tai lắng nghe.
Chỉ vì một người con gái mà sử dụng lực lượng trọng yếu của đất nước như thế, Ngọc Doãn đối với Tống Huy Tông, thật sự là không biết nên đánh giá như thế nào cho phải. Có lẽ giống như lời nói của Nguyên Thừa Tướng, người đã biên soạn cuốn " Tống sử ": Tống Huy Tông người này cái gì cũng có thể làm được, chỉ có không thể làm Hoàng đế. Cái gì khác hắn cũng có thể làm tốt, chỉ có vị trí Hoàng đế này là làm không tốt!



Việc này, có tính vào dạng chỉ yêu mỹ nhân chứ không yêu giang sơn hay không?



Ngọc Doãn nghĩ đến đây, không kìm nổi khẽ lắc đầu, thở dài một tiếng, rồi chắp tay chậm rãi rời đi...



Ngày hôm sau, sáng sớm mưa nhỏ.



Trời còn chưa sáng, Ngọc Doãn đã bị Yến Nô đánh thức.



- Cửu Nhi tỷ, lúc này mới giờ mão... Hôm nay lại không luyện công, sao phải dậy sớm?



Ngọc Doãn liếc nhìn, thấy bên ngoài sắc trời vẫn còn tối, không nhịn được dụi mắt phàn nàn thức dậy.



Yến Nô thì trừng hai mắt, hạ giọng nói:



- Chẳng lẽ Tiểu Ất ca đã quên, hôm nay cùng với nô đi thăm sư thúc.



- À?



Lúc này Ngọc Doãn này mới nhớ lại, vội xoay người ngồi dậy.



Đêm qua khi về đến nhà, Yến Nô và hắn cùng thảo luận chuyện này.



Nói là đã hỏi thăm thật kĩ chỗ ở của Trần Hi Chân, Ngọc Doãn phải cùng nàng đi đến thăm hỏi.



Tối hôm qua Ngọc Doãn cũng có chút mỏi mệt, nằm ở trên giường mơ mơ màng màng liền đồng ý... Nhưng hiện tại, chẳng lẽ phải đi thăm hỏi Trần Hi Chân sao?



Trong đầu lập tức hiện ra hình dáng của Trần Hi Chân khô héo nhỏ gầy, trong lòng Ngọc Doãn thấy phát lạnh.



Có cảm giác Trần Hi Chân làm cho người ta cảm thấy u ám, Ngọc Doãn nói thật, trong lòng có chút sợ hãi đối với người này..



- Cửu Nhi tỷ, trời mưa mà.



- Nô biết chứ, cho nên lúc này sư thúc nhất định ở nhà.



Nô nghe nói, ngày thường sư thúc cũng không ở quán Ngự Quyền, mà là ở trong nhà của đồ đệ, cách nơi này không xa, bên cạnh chùa Khai Bảo... Tiểu Ất ca, không phải là huynh muốn đổi ý chứ? Nam tử hán đại trượng phu, cũng không thể nuốt lời được.



- A.., Cửu Nhi tỷ ngay cả câu không thể nuốt lời cũng có thể nói được, quả là tiến bộ không ít.



- Đó là đương nhiên... Tiểu Ất ca, huynh đừng vội chuyển đề tài, mau xuống giường rửa mặt, mặc quần áo tử tế, chúng ta hãy đi cho sớm.



Yến Nô khẽ kêu một tiếng, Ngọc Doãn trong lòng biết là tránh không khỏi rồi.



Hắn lắc đầu cười khổ, xuống giường, không cam lòng đành đi tới cửa bắt đầu rửa mặt...