Tống Thì Hành

Chương 24 : Phiền não của sự nổi danh (hạ)

Ngày đăng: 01:46 20/04/20


Đau đầu!



Ngọc Doãn cười khổ.



Một trận say rượu lại đưa tới nhiều phiền toái như vậy, thật sự là hắn không muốn những oanh oanh yến yến này ngày nào cũng đến làm ảnh hưởng đến việc buôn bán của hắn. Ngươi không để ý những người này không được hay sao, nhưng nếu để ý, vậy thì phải chấm dứt như nào?



Chơi đàn, không được!



Không chơi đàn, hình như cũng không được.



Cự tuyệt, chỉ sợ càng ngày càng đắc tội với nhiều người.



Nếu chẳng may một ngày nào đó những người này muốn chỉnh hắn, chắc chắn không thiếu mang đến nhiều phiền toái.



Nghĩ đến đây, Ngọc Doãn thầm cười khổ trong lòng.



- Tiểu Ất ca, nếu không có gì chúng ta đi trước.



Hoàng Tiểu Thất và Ngọc Doãn đáp vâng, sau đó cùng chào từ biệt.



Ngọc Doãn gãi gãi đầu, đang định đi lại nghe Trương nhị tỷ nói:



- Tiểu Ất ca, Nô có một chuyện muốn bàn bạc với Tiểu Ất ca.



- Nhị tỷ cứ nói đừng ngại.



Từ trước đến nay Trương nhị tỷ ở tại Ngọc gia chịu khó chịu khổ cần cù chăm chỉ.



Ngọc Doãn cười nói:



- Nhưng chớ xin ta chơi đàn.



- Tiểu Ất ca lại nói đùa...Nô thấy Tiểu Ất ca kinh doanh càng lúc càng tốt, người giúp không đủ.



Không biết Tiểu Ất ca có muốn thêm người không?



- Ồ?



Ngọc Doãn không thể không nghĩ tới việc này, nhưng người cầm dao giỏi ở phủ Khai Phong phần lớn đều có người thuê hết, nếu trước đó, Ngọc Doãn có thể thuê được những người có tên tuổi đến, nhưng hiện tại, hắn nghèo túng như phượng hoàng còn không bằng con gà, muốn chiêu mộ một người giỏi tay nghề, chỉ sợ không dễ dàng như vậy. Trời mới biết hắn có khả năng đến đâu?



- Nhị tỷ có người giỏi giới thiệu?



- Trong nhà ta có một Đại ca, lúc này đã hai mươi, khi còn nhỏ ở quê nhà học được bản lĩnh thương bổng...Lần này quê nhà lũ lụt, không thể không rời quê hương. Đại ca không muốn theo chúng ta tới phủ Khai Phong làm việc, mà ở lại xã. Nhưng tính cách của nó táo bạo, vợ chồng ta thật sự lo lắng, nếu Tiểu Ất ca tuyển người, ta muốn Đại ca đến giúp, cho dù không đảm đương làm người cầm dao thì làm việc vặt cũng rất thuần thục...



Ta nghe Tiểu Ất ca nay cũng có chút phiền phức, nếu có thể nhận đại ca, cũng có thể để nó giúp một chút...



Trương Nhị tỷ nói vô cùng hàm súc.



Nhưng Ngọc Doãn nghe hiểu ra ngay, vị “đại ca” kia chỉ sợ cũng là một tên đầu xỏ hoặc là một lưu manh hoành hành ở xã.
Nghỉ ngơi trong chốc lát, hai người mang ba con heo ra sân.



Ngọc Doãn cầm lấy dao mổ heo, lướt một đường đao hoa trong tay, thuần thục đi mạnh xuống một dao khiến con heo kia chết ngay. Mấy ngày nay, heo sống chết trong tay Ngọc Doãn cộng lại cũng có mấy chục con. Ban đầu không quen lắm, đến bây giờ thuần thục, Ngọc Doãn đã không còn cảm giác rung động như trước nữa. Giết ba con heo xong, Yến Nô cũng đã bê nồi nước sôi đến.



- Đúng rồi, ngày mai muội đừng đến đây nữa.



- Vì sao?



Ngọc Doãn do dự một chút, cuối cùng quyết định đem chuyện kia nói ra.



- Tưởng Thập Ngũ không biết đã nhận được tin từ đâu mà biết ta và muội giết heo tại cửa hàng Ngũ Lý...Nói chúng ta phá vỡ quy củ, muốn sinh sự. Ta lo lắng bọn chúng gây bất lợi với muội. Vài ngày tới để một mình ta đến đây là được rồi, muội đừng đi nữa...Muội yên tâm, ta sẽ cố gắng không xung đột với bọn họ, việc này nếu có thể giải quyết thỏa đáng, còn tốt hơn là khiến mọi chuyện to lên. Đợi ta và bọn họ gặp mặt nhau rồi, chúng ta sẽ tiếp tục thảo luận hướng giải quyết.



- Không được!



Yến Nô nghe vậy lập tức nóng nảy.



- Một mình huynh sao có thể địch nổi nhiều người họ?



Ngọc Doãn chau mày:



- Cửu Nhi tỷ đừng vội càn quấy, chuyện này thật sự phiền toái, tốt nhất muội nghe lời của ta...nếu ta không địch lại bọn họ, thì dù muội đến thì sao? Kết quả chẳng phải cả hai chúng ta đều xảy ra chuyện.



- Huynh đánh không lại, không có nghĩa là ta đánh không lại.



Chu Yến Nô không nhịn được cười.



- Muội có ý gì?



- Tiểu Ất ca không nên tức giận, ta cũng biết huynh có võ công giỏi.



Nhưng huynh quên rồi sao, ta từ nhỏ theo cha học võ, ngoài ra còn được cha ngâm trong thùng thuốc lớn.



Nếu nói bản lĩnh, ta không hề kém Tiểu Ất ca.



Nếu như thật sự giao thủ, chỉ sợ Tiểu Ất ca không đánh lại ta được mười chiêu.



“Được rồi, ta biết ngươi là khuê nữ của Chu Đồng, nhưng lời ngươi nói cũng quá cuồng vọng đi.



Như vậy mặt mũi đàn ông để đâu!”



Chu Yến Nô thấp hơn Ngọc Doãn một cái đầu, hơn nữa lại nhỏ bé, nhìn vô cùng yếu đuối.



Nếu nói ngay cả mười chiêu không chống lại được, vậy thì ngươi cũng quá coi thường người khác rồi.



Yến Nô như hiểu tâm tư của Ngọc Doãn, bật cười thành tiếng, lắc mình ra giữa sân. Chỉ thấy thân hình nàng uyển chuyển, mép váy tung bay, thuận thế nhét tấm vải bố vào bên hông, duỗi tay ra ngoắc Ngọc Doãn.



- Tiểu Ất ca, chúng ta tỷ thí một lần?