Tống Thì Hành

Chương 264 : Cho một tiền đồ (2)

Ngày đăng: 01:50 20/04/20


Triệu Phúc Kim ra hiện tại cửa nhà thuỷ tạ.



Dưới ánh đèn, đầu nàng đội đoàn đang lưu hành tại Đông Kinh, mặc một chiếc váy sa hoa, áo khoác gấm Tứ Xuyên đỏ thẫm, đoan càng lộ ra vẻ rũ, không sức nhưng lại mộc mạc thướt tha.



Một nữ vén rèm Triệu Phúc Kim đi vào nhà thuỷ tạ.



Nàng khoát ra ra hiệu các nữ lui ra, rồi sau đó dời bước đi vào xuống bên bàn cầm.



Hết thảy nhìn vô cùng tự nhiên, nhưng không có chút ra vẻ nào.



Ngọc Doãn chắp hành lễ:



Tiểu nhân Ngọc Doãn bái kiến Mậu Đức Đế Cơ.



Triệu Phúc Kim, lại không hề lên tiếng.



Ngọc Doãn cảm thấy kỳ quái, đầu nhìn nàng.



Lại không Triệu Phúc Kim đang nhìn thẳng vào hắn, ánh mắt hai chạm nhau, lòng Triệu Kim Phúc hoảng hốt, mặt đỏ lên, vội cúi đầu.



Người này vô lễ quá!



Chưa cho phép hắn đầu, sao hắn lại to như vậy?



Triệu Phúc Kim nói thầm lòng, hít sâu mấy hơi thở, khôi phục bình tĩnh.



Tiểu Ất, đây là lần thứ hai chúng ta gặp nhau.



Đúng vậy.



Ngươi hẳn biết, ta tìm là có gì đúng không?



Ngọc Doãn ra, liền lắc đầu:



Không biết Mậu Đức Đế Cơ gọi Tiểu Ất đến có gì chỉ giáo.



Triệu Phúc Kim không lời khiến Ngọc Doãn khó hiểu.



Một đôi mắt rũ nhìn chằm chằm Ngọc Doãn, giống như muốn thấu nội tâm của Ngọc Doãn. Ngọc Doãn cũng không có né đối mặt với Mậu Đức Đế Cơ đối diện. Vừa mới lúc bắt đầu, Triệu Phúc Kim còn có thể giữ vững bình tĩnh. Nhưng lần này dần dần lòng nàng lại như nai hoảng loạn, vô cùng bối rối. Nàng cúi mặt, không dám tiếp tục đối mặt như thế nữa.



Ánh mắt Ngọc Doãn rất có thần, cũng rất đẹp.




Con gái mà, tâm tư đổi.



Chỉ cần muội ấy không gặp Ngọc Doãn thì sẽ không gây ra gì nữa.



Cũng như vậy, Ngọc Doãn cũng không được coi là quá thiệt thòi, cứ coi như mình bồi thường cho Ngọc Doãn.



Dù sao, gia Ngọc Doãn đều ở tại Khai Phong.



Để hắn xa xứ, rời xa nơi phồn hoa này, cũng có chút không nỡ.



Đô Giám Ứng Phụng Cục Tô Hàng kia thiếu cái gì? Trong lòng Mậu Đức Đế Cơ đương nhiên là hiểu rất rõ.



Huống chi, Hàng Châu mặc dù không được phồn hoa như Khai Phong, nhưng cũng được coi là nơi giàu có và đông đúc nhất ở Đông Nam, cũng không làm cho Ngọc Doãn quá thiệt thòi.



Triệu Phúc Kim là có lòng tốt, nếu đổi lại là khác, nói không chừng sẽ vui vẻ đến đó.



Nhưng tính tình Ngọc Doãn như nào chứ?



Mặc dù hắn rồi lại bị khéo đưa đẩy không ít, nhưng khí xương cốt làm cho hắn không dễ dàng nhận ân huệ của phụ nữ.



Nếu thật sự là vì hoa phú quý thì đã ở lại thành Khả Đôn rồi.



Ngọc Doãn nhìn bộ dạng kích động của nhìn Triệu Phúc Kim, lập tức mỉm cười...



Có lẽ Đế Cơ có ý tốt, nhưng Tiểu Ất tự biết mình, chỉ sợ không đảm đương nổi



Nếu như là một Tri phủ thể một mình đảm đương một phía, không chừng Ngọc Doãn sẽ xét. Nhưng Đô Giám Ứng Phụng Cục này toạc ra chính là một bảo tiêu môi giới của Hoàng gia, có Lĩnh Ứng Phụng Cục sự quản lý, dưới cũng không có bao nhiêu có thể sử dụng. Dù là ở Hàng Châu, chỉ sợ cũng không thi được cước, dù sao đảm nhận Lĩnh Ứng Phụng Cục sự này không phải Chu Miễn.



Các loại bó bó chân, chẳng bằng không đi.



Ngọc Doãn đứng dậy, cười với Triệu Phúc Kim:



Nếu Đế Cơ không còn việc, Tiểu Ất cáo từ.



Xong, hắn liền rời khỏi nhà thuỷ tạ.



Nhưng không đợi hắn đi tới cửa, lại tiếng gọi của Triệu Phúc Kim:



Tiểu Ất, ta thật sự muốn tốt cho vì sao lại không hiểu.