Tống Thì Hành

Chương 274 : Nam nha (2)

Ngày đăng: 01:50 20/04/20


Lúc Trùng cửu là bắt đầu hàn lộ.



Thời tiết một ngày này rất rét lạnh, địa khu phía bắc thậm chí còn xuất hiện tình trạng kết băng vào lúc sáng sớm.



Chu Huyến uống rượu vào, thổ lộ với Ngọc Doãn:



- Thập nhị tỷ thân phận tôn quý, Đại bá phụ thì nay phong quan làm Tiết Độ Sứ, bề ngoài thì thấy ta tiền đồ vô hạn. Nhưng trên thực tế thì, Tiểu Ất có biết, bên trong Chu thị còn có bao nhiêu con cháu không? Ta cho ngươi biết, nhất phòng chúng ta có hơn bốn mươi người. Nếu như tính bàng chi thứ chi, cộng lại hơn trăm người. Rất nhiều con cháu trong đó không được chiếu cố đến, thậm chí có nhiều người bị coi thường, thậm chí bị từ bỏ.



Mà con cháu nhất chi mỗi tháng tiền lương chỉ được mười quan.



Ngươi đừng cười, mười quan tiền này trong mắt người bình thường thì có lẽ rất nhiều, nhưng ở trong trường Thái học, không thiếu những xã giao phải có. Người ta cho rằng ta là huynh đệ của Thái tử phi, chắc hẳn sẽ giàu có xa xỉ, nhưng trên thực tế còn không bằng cả với Lý Đại Lang.



Tiểu Ất, ta giúp ngươi là có hai nguyên nhân.



Thứ nhất, là ta được người ta nhờ vả, muốn ta giúp đỡ ngươi... Ngươi đừng hỏi ta là ai nhờ vả, dù sao những người đó, ta không thể cự tuyệt được. Thứ hai, quả thật ta cũng coi trọng tài học của ngươi. Trước kia ngươi không có xuất thân, khó mà làm được gì. Nhưng nay ngươi đã làm môn hạ của Diễn Sơn tiên sinh, thì cũng có tiền đồ rồi, ngươi lại có thể kiếm tiền, hơn nữa thật sự là có tiền. Đám người Lý Đại Lang tuy nói cũng có tài học, hơn nữa cũng làm được việc, nhưng vẫn không thể bằng ngươi. Điểm nay, chỉ cần nhìn Tuần san là hiểu ngay.



Lúc trước đám người Đại Lang xử lý Công báo Khai Phong, phải đền bù không còn một mảnh giáp nào.



Sau khi Tiểu Ất ngươi tiếp nhận thì Tuần san Thời đại Đại Tống phát triển không ngừng. Toà soạn có thể thiếu lý Đại Lang, thậm chí cả Lý tiến sĩ, nhưng không thể thiếu Tiểu Ất ngươi được. Mà nay ta mỗi tháng kiếm được trăm quan hoa hồng, mà cũng bởi Tuần san này mà dần dần được gia tộc coi trọng. Ngươi nói xem, dưới tình hình như thế, ta không giúp ngươi, chẳng lẽ lại đi giúp Lý Đại Lang? Nếu như vậy thì thật sự não bị hỏng rồi.



Chu Huyến nói thật lòng khiến Ngọc Doãn xúc động thật lâu.



Đừng nhìn Chu Huyến ngày bình thường lúc nào cũng vui vẻ, trong tòa soạn thì ít phát biểu ý kiến, nhưng trong lòng y lại tỉnh táo hơn ai hết.



Ở điểm nay, Lý Dật Phong không thể bằng Chu Huyến được.



Cũng không phải là nói nhân phẩm Lý Dật Phong không tốt, mà là tư tưởng, địa vị và thân phận của gã trước sau vẫn giữ khoảng cách với Ngọc Doãn.



Đây không phải là quan hệ hữu nghị, chỉ có thể nói là hai người đi hai con đường khác nhau mà thôi.



Chỉ có điều Ngọc Doãn vô cùng hiếu kỳ, rốt cuộc là ai muốn Chu Huyến giúp hắn?



Nghe giọng điệu của Chu Huyến thì dường như không chỉ là một người. ... Điều này cũng làm cho Ngọc Doãn càng thêm tò mò. Có lòng hỏi, nhưng Chu Huyến đã nói: Đừng hỏi. Vậy thì chứng tỏ dù Ngọc Doãn có hỏi, thì Chu Huyến cũng sẽ không trả lời.



Nếu vậy, thà rằng không hỏi.



Dù sao Ngọc Doãn biết, hắn không phải là không có chỗ dựa không có bối cảnh.


Ngẫm lại, dường như cũng xác thực như thế.



Lúc trước Yến Anh đến nhậm chức, Tiếu Khôn là Áp Ti; Yến Anh đi rồi, Tiếu Khôn vẫn là Áp Ti...



Ghế ngồi Áp Ti ở phủ Khai Phong này đích xác là không tìm được người thứ hai thay thế Tiếu Khôn được.



- Nếu có gì cần, Áp ti cứ nói.



Tiếu Khôn cười, hạ giọng nói:



- Nói đến giúp đỡ, ta thật sự là cần Tiểu Ất tương trợ.



- Ồ?



- Ta cũng cần năm trăm quan.



Tiếu Khôn nhìn Ngọc Doãn, ánh mắt bình thản.



Y cũng không nói y cần năm trăm quan làm gì, cũng không nói là mượn thế nào.



Nhưng Ngọc Doãn lại biết, Tiếu Khôn đang khảo nghiệm hắn.



Nếu thông qua được, sau này Tiếu Khôn là người của Ngọc Doãn hắn; nếu không thông qua, Tiếu Khôn cũng không làm khó gì Ngọc Doãn. Dù sao, địa vị thân phận của Ngọc Doãn không còn như trước nữa, chứ đừng nói sau lưng hắn còn có chỗ dựa vững chắc là Diễn Sơn tiên sinh.



Tuy nhiên, giao tình này không thể không có.



Về sau mọi người sẽ mỗi người đi một ngả, đường ai nấy đi mà thôi.



Ngọc Doãn không do dự, không cần suy nghĩ liền hồi đáp:



- Vậy thì lát nữa ta về rồi bảo Tiểu Thất đến nhà Áp Ti.



Trong mắt Tiếu Khôn lộ vẻ tán thưởng: Người có thể có khí độ lớn như thế, chắc chắn sẽ làm được việc lớn.



Gã đi ra tới cửa nhìn thoáng qua bên ngoài, sau đó quay lại nói nhỏ:



- Tân Phủ Doãn dù chưa xác định, nhưng đã nghe phong thanh, rằng Thái Tử sẽ tiếp chưởng phủ Khai Phong. Từ nay về sau Nam Nha này sẽ danh xứng với thực, nghĩ chắc rất nhanh sẽ có kết luận.