Tống Thì Hành

Chương 311 : Gặp lại Lỗ Trí Thâm (2)

Ngày đăng: 01:50 20/04/20


Trương Phàm vân vê chòm râu dê, nói với Thi Toàn.



Đều này đã ngụ ý, đồng thời cũng để lộ ra một ý tứ khác: người này đã là một người chết rồi! Ta là vì nể mặt mũi của ngươi, hai lần trị liệu cho hắn là đã tận tình tận nghĩa. Sau này chớ lại vì hắn mà đến phiền ta, hơn nữa ta cũng sẽ không vì hắn mà tiếp tục trị liệu.



Thi Toàn tuy rằng học vấn không nhiều, tuy nhiên cũng rất nhạy bén.



Sao y lại không hiểu rõ ý tứ trong lời nói của Trương Phàm, vội vàng nói lời cảm tạ Trương Phàm.



- Thần y cũng biết, Võ Đề Hạt có đại ân với ta... Mặc dù không thể cứu được y, nhưng thiết tưởng cũng phải để cho y có thể bình an vô sự.



Ở đây có chút bạc, kính xin thần y hỗ trợ, ra một phương thuốc kéo dài mạng sống cho Võ Đề Hạt, sau này cũng sẽ không tiếp tục làm phiền thần y nữa.



- Phương thuốc kéo dài mạng sống?



Trương Phàm nhíu mi, lại đi vào trong phòng giam, cẩn thận khám lại cho Võ Tòng một hồi, sau đó lại đi ra.



- Đại Lang, đơn thuốc có thể ra, nhưng... ngươi phải biết rõ, hiện nay cơ thể của Võ Đề Hạt vô cùng yếu, muốn kéo dài mạng sống thì phải dùng rất nhiều dược liệu quý báu. Phần chi phí này cũng sẽ không ít, cũng cần mấy trăm quan. Ta cũng biết, Võ Đề Hạt đối với người của Hàng Châu ta có ân nghĩa, nhưng phần chi phí này thật sự quá lớn, mặc dù ngươi có chút ít tài sản nhưng chưa chắc có thể đảm đương nổi.



Ý là nói cho Thi Toàn, tiền thuốc rất cao.



Thi Toàn cắn răng, dậm một chân nói:



- Thần y chỉ cần kê đơn thuốc là được, chuyện tiền bạc, ta sẽ nghĩ cách.



- Đại Lang thực là người nhân nghĩa đấy!



Trương Phàm giơ ngón tay cái lên, khen Thi Toàn một tiếng, lập tức kê một đơn thuốc cho Võ Tòng rồi rời đi.



Cầm đơn thuốc, Thi Toàn liền suốt đêm kiếm tiền, tìm người chuẩn bị dược liệu. Sáng sớm hôm sau, y đi thẳng đến Lục Hòa tự ...



- Trưởng lão Lục Hòa tự Trí Hiền muốn gặp ta ư?



Ngọc Doãn kinh ngạc mở to mắt.



Trương Trạch Đoan gật đầu nói:



- Lúc giữa trưa Thi Đại Lang có sai người nhắn cho ta.



Nói phía bên kia đã chuẩn bị vô cùng thuận lợi, chỉ có điều khi thử thăm dò ý tứ ở Lục Hòa tự, vị trưởng lão Trí Hiền kia nói, hy vọng gặp Tiểu Ất một lần. Mặt khác, Đại Lang còn nhờ ta nói lại với Tiểu Ất, gần đây y không thể đến bái kiến ngươi... Xung quanh chỗ ở này của ta, có thật nhiều cơ sở ngầm của Lý Chuyết, y bảo ngươi phải thật cẩn thận. Về phần phía trưởng lão Trí Hiền kia, cần phải làm phiền đến Tiểu Ất.
Hắn ở trong thành Hàng Châu này, làm gì có cố nhân nào?



Trong lòng lập tức dâng lên sự hiếu kỳ mãnh liệt, Ngọc Doãn cất bước theo lão tăng kia đi vào chùa.



Tiểu sa di đang ở bên cạnh cửa chùa, cực kỳ tò mò quan sát Ngọc Doãn. Tuy nhiên lão tăng kia nhìn y một cái, tiểu sa di vội le lưỡi, liền ngừng lại bước chân.



Khi Ngọc Doãn đi qua bên cạnh y, thuận tay đút một khối bạc vụn ước chừng một lượng vào tay y.



Tiểu sa di ngẩn ra, chợt giật mình há miệng thật rộng. Lại thấy Ngọc Doãn cười hì hì đưa mắt liếc về phía y nháy mắt một cái, ra hiệu chớ có lên tiếng.



Tiểu sa di, cũng cười.



++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++ ++++++++++++



Xuyên qua Đại Hùng bảo điện, Ngọc Doãn theo lão tăng nhân, đi đến một tòa thiền trong nội viện.



Thiền viện này, nằm ở trong một mảnh rừng tùng, đặc biệt thanh tịnh và đẹp đẽ. Ánh mặt trời xuyên thấu qua khe hở của rừng tùng, nhấp nháy qua kẽ lá, lốm đốm nhiều vệt sáng, làm thay đổi mạnh mẽ khí chất cửa thiền.



Lão tăng đi trước dẫn đường, dọc theo đường đi cũng không mở miệng.



Ngọc Doãn thì đi theo phía sau ông ta, lòng tràn đầy nghi hoặc, lại không biết nên mở miệng như thế nào.



Đi được chừng ba bốn trăm thước, liền nhìn thấy một thiền viện.



Từ bên trong thiền viện, truyền đến tiếng mõ từng hồi, nhịp điệu này khi nghe vào hình như có chút quen thuộc.



Ngọc Doãn bỗng dưng dừng bước lại, sau khi nghiêng tai nghe ngóng một lúc lâu, trên mặt lập tức lộ ra vẻ kích động. Nhưng không đợi hắn mở miệng, đã nghe lão tăng kia lớn tiếng nói:



- Hoa hòa thượng, đừng có mãi giả vờ giả vịt nữa, ngươi xem lão nạp mang ai tới cho ngươi rồi đây? Còn không ra gặp khách.



Những lời này của lão tăng, hoàn toàn không có một chút khí chất của một cao tăng.



Ngọc Doãn nghe xong ngẩn ra, suýt nữa cười ra tiếng.



Hắn bước nhanh vài bước, lại nghe tiếng mõ bên trong thiền viện đột nhiên dừng lại. Theo cánh cửa sân được lão tăng đẩy ra, liền nhìn thấy bên trong thiền viện có một gian phật đường, trên bậc cửa của phật đường là một tăng nhân cao lớn đang đứng thẳng, hướng về phía Ngọc Doãn chắp tay niệm một câu Phật hiệu.



- A Di Đà Phật, Tiểu Ất, đã lâu không gặp!