Tống Thì Hành

Chương 313 : Bát đoạn cẩm (2)

Ngày đăng: 01:50 20/04/20


Tuy nhiên, Ngọc Doãn cũng biết, cách nói của cái gọi là bảy mươi hai tuyệt nghệ của Thiếu Lâm tự này, trên thực tế là mới xuất hiện ở thời kì cuối nhà Thanh, do lúc ấy võ tăng Thiếu Lâm là Diệu Hưng biên soạn sửa sang lại, cùng với bảy mươi hai tuyệt nghệ mà mọi người nghe nhiều đến nỗi quá quen thuộc là hai vấn đề khác nhau.



Cái gọi là Sư Tử Hống, xuất phát từ "Duy ma kinh? Phật quốc phẩm" trong “Diễn pháp vô úy”, còn Sư Tử Hống, còn có nghĩa là như sấm chấn động, cũng đại biểu cho “Như Lai chính thanh” có khả năng hàng phục tất cả ma quỷ. Bộ công pháp này, cũng là bí pháp tu hành của Phật môn không truyền ra ngoài. Lúc Chu Đồng lưu lại "Bát Thiểm Thập Nhị Phiên" ở bên trong, cũng từng đề cập tới sự lợi hại của môn công phu này.



Trưởng lão Trí Hiền nghiễm nhiên có Sư Tử Hống hộ thể?



Điều này cũng có nghĩa, quá khứ của ông ta thực không đơn giản, càng làm cho Ngọc Doãn càng thêm tò mò.



Tuy nhiên, vấn đề Ngọc Doãn quan tâm nhất hiện giờ cũng không phải là Sư tử hống này:



- Trưởng lão, việc mượn chỗ không biết trưởng lão có đồng ý giúp hay không?



Trưởng lão Trí Hiền cười ha hả:



- Ngọc Đô Giám có đại trí tuệ, cứ ở lại cũng không sao.



Hơn nữa, Hoa hòa thượng đã mở miệng, nếu như bần tăng không đồng ý, chỉ sợ đồ vô lại này sẽ lập tức trở mặt, đốt thiền viện này của ta. Vậy cho ngươi mượn đi... Võ Đề Hạt cũng là đại trượng phu đương thời, bần tăng đối với hắn vẫn rất kính nể. Cứ giấu ở chỗ này, bần tăng cũng có chút hiểu biết về y thuật, mặc dù không tinh thông lắm, nhưng ít ra cũng có thể bảo vệ tính mạng hắn, đợi khi thần y đến Hàng Châu.



Nói một hồi lâu, chỉ đợi có những lời này của trưởng lão Trí Hiền.



Ngọc Doãn có cảm giác như trút được gánh nặng, vội đứng dậy, chắp tay cảm tạ.



- Đa tạ trường lão từ bi!



++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++ ++++++++



Cứ thế, Ngọc Doãn liền ở lại Lục Hòa tự.



Trưởng lão Trí Hiền lại đặc biệt vì hắn sửa sang lại một tòa thiền viện, cách Phật xá Tùng Lâm cũng không quá xa, trên Nguyệt Luân Phong, cảnh sắc khác thường.



Sau giờ ngọ, trưởng lão Trí Hiền dẫn Ngọc Doãn, dọc theo đường núi gập ghềnh ẩm ướt, đi lên Nguyệt Luân Phong.



Năm ngoái Lục Hòa tháp bị lôi hỏa đốt cháy, đã biến thành một đống hoang tàn.
- Bần tăng có một đứa cháu họ, vốn là phú hộ của Diêm Quan, trong nhà có rất nhiều điền sản. Thế nhưng trước đây ít năm bọn quan Ứng Phụng Cục ở Tô Hàng gom góp hoa thạch cương, đứa cháu họ của ta tuổi trẻ ngông cuồng, liền đắc tội với Chu Miễn, suýt nữa cửa nát nhà tan. Về sau hắn trong cơn tức giận, giải tán hết gia sản, dẫn theo vài trăm người trốn vào trong núi Mạc Can, đối địch với bọn người của Chu Miễn... Sau khi Phương Tịch khởi sự, hắn liền đến dưới trướng của Phương Tịch, cũng coi như là một viên mãnh tướng.



Sau khi Phương Tịch bị giết, đứa cháu kia của ta lại dẫn mấy trăm tàn binh bại tướng trốn vào núi Mạc Can, đến nay vẫn làm sơn tặc như trước.



Một mãnh tướng lại là thủ hạ của Phương Tịch?



Ngọc Doãn không khỏi há hốc miệng, nhìn trưởng lão Trí Hiền, thầm nghĩ: sớm biết lão hòa thượng này không đơn giản, không nghĩ tới...



- Ý của trưởngg lão là..



- Bần tăng cảm thấy, nếu hắn cứ trốn ở trong núi, thực là lãng phí một thân bản lĩnh của hắn.



Ta thấy Tiểu Ất, chí không ở đông nam. Nếu như Tiểu Ất ngươi có đảm lược, bần tăng có thể giới thiệu hắn với ngươi, sau này dẫn hắn đi biên cương lập công lao sự nghiệp, giành được công danh, nói không chừng cũng có thể xây dựng lại gia viên, rạng rỡ tổ tông... Đứa cháu này của ta, tài bắn hơn người, hơn nữa rất am hiểu việc huấn luyện trường binh. Lúc trước cung binh ở trong tay của Phương Tịch, đều do một tay hắn huấn luyện ra.



Ngọc Doãn trầm mặc!



Trưởng lão Trí Hiền giới thiệu người này, quả thật là một nhân tài mà hắn đang rất cần.



Nhưng vấn đề là, người này không chỉ là một sơn tặc, hơn nữa lại còn là đại tướng thủ hạ của Phương Tịch, đây chính là một phản tặc.



Ngọc Doãn cũng không ngại dùng hắn, nhưng lo lắng sau này nếu chẳng may bị bại lộ, sẽ dẫn tới phiền phức không cần thiết.



Tuy nhiên, chỉ có thể cầu phú quý từ trong gian khó.



Lấy thân phận của Ngọc Doãn hiện giờ, dường như cũng chỉ có thể chọn lựa nhân tài từ những sơn tặc trộm cướp, phản tặc dư nghiệt này. Những người có gia thế tốt đẹp, xuất thân trong sạch chưa chắc sẽ đồng ý đi theo hắn. Dù sao, thanh danh của Ứng Phụng Cục cũng không tốt lắm.



- Xin hỏi cao tính đại danh của người cháu trưởng lão là gì?



Trưởng lão Trí Hiền có vẻ rất do dự, nhìn nhìn Ngọc Doãn, lại nhìn Lỗ Trí Thâm một chút, cắn răng một cái hạ giọng nói:



- Tộc cháu của bần tăng, ở Giang Nam có một biệt hiệu, người ta gọi là Tiểu Dưỡng Do Cơ... Hắn tên là Bàng Vạn Xuân! Không biết Tiểu Ất, có dám thu nhận và giúp đỡ hay không?