Tống Thì Hành

Chương 316 : Bày bố liên tiếp (1)

Ngày đăng: 01:50 20/04/20


Giờ tý, giông tố giáng xuống.



Sấm sét vang dội áp chế tiếng chuông năm mới.



Ngọc Doãn ngồi trên phật đường Bồ Đoàn, như lão tăng nhập định.



Đây là năm mới đầu tiên hắn trải qua từ lúc hắn tái sinh đến Đại Tống.



Có điều tân niên này không tốt đẹp như trong tưởng tượng của hắn. Lẻ loi một mình, tha hương phiêu bạt, cảm giác có chút tịch liêu. Lỗ Trí Thâm quyết ý tìm nơi nương tựa Hoàn Châu, coi như là tìm được đường thuộc về ông. Mà Ngọc Doãn đến nay luôn thấy tương lai mờ mịt. Biết rõ tương lai mà không thể nào thay đổi được, mùi vị này...



Mở to mắt, Ngọc Doãn khẽ thở dài. Bên tai truyền đến tiếng bước chân, Ngọc Doãn vội ngẩng lên nhìn.



Chỉ thấy Trí Hiền trưởng lão thần sắc mệt mỏi từ trong nhà đi ra, gật đầu với Ngọc Doãn, hạ giọng nói:



- Tiểu Ất, thương thế của Võ Đề Hạt đã xử lý tốt, có điều nguyên khí hắn tổn thương quá nặng, chỉ sợ không thể tỉnh lại ngay được.



Lão nạp tài sơ học thiển, cũng chỉ làm được đến mức này thôi.



Võ Đề Hạt có bình phục không, còn phải mời An thần y đến khám và chữa bệnh, ta chỉ có thể đảm bảo trong vòng nửa năm không phải lo lắng đến tính mạng của hắn.



Thương thế Võ Tòng nghiêm trọng, Ngọc Doãn cũng không phải là không hiểu rõ.



Danh y Hàng Châu Trương Phàm cũng từng nói, Võ Tòng tối đa cũng phải mất mấy tháng mới có thể tạm ổn.Trí Hiền trưởng lão có thể bảo vệ Võ Tòng nửa năm không lo, hiện tại là tận lực rồi. Cho nên, Ngọc Doãn thật sự không nên trách cứ Trí Hiền trưởng lão, vì thế chắp tay:



- Trưởng lão đã nói vậy, chúng ta đành phải nghe theo ý trời. Những điều nên làm đã làm, chỉ mong người tốt sẽ được báo đáp.



- Đúng vậy, người tốt sẽ được báo đáp, A Di Đà Phật!



Trí Hiền trưởng lão niệm phật hiệu, rồi cáo từ với Ngọc Doãn.



- Trưởng lão, chúc mừng năm mới!



- A, Ngọc Đô Giám, chúc mừng năm mới...



Lúc này Trí Hiền trưởng lão mới nhớ ra đã đến tân niên liền nói câu chúc mừng với Ngọc Doãn, rồi rời khỏi phật đường.



Đi vào nội đường, chỉ thấy Thi Ân đang rửa sạch tàn tích còn lại.



Võ Tòng chịu hình quá nặng, trên người xuất hiện mủ và thối rữa, cũng may Trí Hiền trưởng lão rất có nghiên cứu đối với ngoại thương, nên đã xử lý thỏa đáng thương thế của Võ Tòng. Rồi sau đó lau sạch những vết máu đen, thay một bộ quần áo khô mát.
Từ Hàng Châu đến Hoàn Châu đường xá chỉ có mấy ngàn dặm.



Ngọc Doãn kiểm tra trên người lấy ra hai trăm quan đưa cho Lỗ Đạt.



Lần này hắn rời Khai Phong, mang theo hơn một ngàn quan, trả tiền thuê phòng một chút, sau đó đưa cho Thi Toàn một ít, để bọn họ mua chút dược vật; số tiền còn lại trong người chỉ hơn ba trăm quan. Lần này đưa cho Lỗ Đat hai trăm quan, gần như là hơn nửa gia sản rồi.



Nếu đổi là người khác, nói không chừng sẽ từ chối một phần.



Nhưng Lỗ Đạt là nhân vật nào chứ?



Đó là nhân vật uống rượu chén rượu, tiền tiêu ngàn vàng, căn bản không thèm để ý việc này. Ngọc Doãn cho ông, ông cũng không chút khách khí nhận lấy. Tuy nhiên từ góc độ kia mà nói, Lỗ Đạt cũng tán thành Ngọc Doãn.



Nếu không như thế, ông lý nào không để ý.



Dù là nhận tiền, cũng phải xem là ai đưa tiên. Người không quen thuộc, dù là cho ngàn vàng, Lỗ Đạt cũng coi thường không thèm nhận.



***



Cứ như vậy, Ngọc Doãn và Lỗ Đạt ở trong phật đường nói chuyện trắng đêm.



Hừng đông, Lỗ Đạt cũng không nói năng rườm rà, liền cầm túi đồ, cài đao bên hông, dùng một cây thương lớn to bằng bát ăn cơm móc túi đồ, cáo từ Ngọc Doãn. Ông đi rất tự nhiên, phóng khoáng, thậm chí không có bất kỳ lưu luyến, hát bài hát dân ca địa khu Quan Tây, rất nhanh không thấy bóng dáng. Nói vậy, Lỗ Đạt đã nói việc này với Trí Hiền trưởng lão. Trí Hiền trưởng lão cũng không đưa tiễn. Tận đến giờ Thìn tảo khóa hoàn tất, Trí Hiền trưởng lão mới đi đến phật đường, kiểm tra Võ Tòng.



Ngọc Doãn một đêm không ngủ, cũng thực mệt mỏi!



Thấy trong chùa chiền hương khói tràn đầy, liền không muốn đến đó, mà quay về chỗ nghỉ của mình.



Vừa nằm xuống đã chìm vào giấc ngủ tận đến khi trời chạng vạng mới tỉnh.



Sau khi đánh Bát Đoạn Cẩm trong đình viện, Ngọc Doãn đang định đến Tùng Lâm Thiền Viện thăm Võ Tòng, đã thấy Trần Đông vội vã, từ ngoài cửa đi tới.



- Tiểu Ất, vừa mới nhận được tin tức, lão già Thái Kinh sắp phục khởi làm Tể tướng.



- Hả?



Ngọc Doãn nghe vậy lập tức sửng sốt.



Thái Kinh phục khởi làm Tể tướng sao? Lão già này gần 79 tuổi rồi, ở Đông Kinh nghe người ta nói đã mắt mờ, không thể viết chữ, càng không thể quỳ lạy, thậm chí còn có chút hồ đồ. Hơn nữa trước đây đã ba lên ba xuống, lần này lại phục khởi, dường như là lần thứ tư muốn nhập chủ trung tâm triều đình... Một người như vậy, còn có thể trông cậy vào lão ta làm ra chuyện tốt gì?