Tống Thì Hành

Chương 329 : Bối ngôi quân (2)

Ngày đăng: 01:51 20/04/20


Lúc này, đã quá ngọ.



Từ trên cầu Vọng Tiên đi tới một đám người.



Chỉ thấy những người này toát lên khí chất nhanh nhẹn dũng mãnh, hiên ngang đi đến bên ngoài viên môn.



Người đàn ông đi đầu chắp tay nói với Trần Đông:



- Nghe nói nơi đây ứng mộ, còn phát toàn bộ quân lương, không biết là thật hay giả?



Trần Đông đã ngồi cả một canh giờ, vốn có chút mệt rã rời.



Thấy có người ứng mộ, lập tức tinh thần tỉnh táo, nói:



- Đương nhiên phát quân lương, không biết tiểu ca có ứng mộ không?



- Vậy có quy củ gì?



- Ồ, nhận số hiệu nhập doanh, chỉ phải qua khảo hạch là được lĩnh song quân lương, còn được nhận binh khí giáp trụ...



- Sao lại lĩnh song quân lương?



- Ha hả, Đô giám nhà ta nói, bản doanh chỉ chiêu hùng vũ quân tinh nhuệ, không phải hảo hán không được nhập. Đã là hảo hán, đương nhiên được thưởng song quân lương. Tiểu ca, nêu ngươi ứng mộ, trước tiên hãy nghĩ kỹ về bản lĩnh của mình, đừng để lúc đó đánh mất thể diện.



Ai da, người khác chiêu mộ, đều là ước gì có người tiến đến.



Sao Ứng Phụng Cục này chiêu mộ còn có nhiều quy củ thế nhỉ?



Hai bên Cầu Vọng Tiên vốn tụ tập rất nhiều người đến xem náo nhiệt. Nhưng nghe Trần Đông nói là được song quân lương thì lập tức nảy sinh hiếu kỳ.



Tức thì có nhiều người châu đầu ghé tai xì xào bàn tán.



- Người này quá liều rồi.



- Đúng vậy, chiêu mộ rồi lại còn đưa ra nhiều quy củ. Cái gì mà đánh mất thể diện, rõ ràng là ức hiếp người, rõ ràng là coi người Hàng Châu ta không ra gì.



- Đúng vậy, gã kia, nhất định phải qua khảo hạch, đừng để người Hàng Châu chúng ta mất thể diện.



Người đàn ông ứng mộ nghe vậy nhếch miệng cười.



Hắn nhận số hiệu, đi vào binh doanh.
Đó là một đôi chùy bạc Bát Lăng Mai Hoa Lượng, nhìn trọng lượng, chỉ sợ không dưới trăm cân. Thanh niên cũng không khách khí, ở trên ngựa cúi người khẽ vươn tay, đã xách hai thanh Mai Hoa Lượng Ngân chùy trong tay, chỉ thấy gã phóng ngựa như bay, song chùy trong tay tung bay, cao thấp vũ động, làm xung quanh vang lên những tiêng reo hò ủng hộ.



Ngọc Doãn nheo mắt, quay lại hỏi:



- Người này là ai?



- Bẩm Đô giám, người này tên là Hà Nguyên Khánh, là con cháu sa cơ thất thế bản địa.



Bình thường theo đám lưu manh dao du ở Tiến Kiều, nghe nói võ nghệ cao cường, khí lực hơn người, được xưng Hàng Châu mãnh hổ.



Ngọc Doãn ngẩn ra: Hà Nguyên Khánh, Tứ Mãnh Bát đại chùy sao?



Có điều Nhạc Vân một trong Tứ Mãnh Bát đại chùy nay mới sáu tuổi, theo lý mà nói, Hà Nguyên Khánh và Nhạc Vân hẳn là đồng lứa, sao lại xuất hiện ở đây?



Hơn nữa, hôm nay khảo hạch, chủ yếu là lấy người của Bàng Vạn Xuân.



Hà Nguyên Khánh hiển nhiên không nằm trong kế hoạch của Ngọc Doãn, hay là lại xảy ra sai lầm gì?



Trong lòng hắn đang cảm thấy kỳ quái, đã thấy Hà Nguyên Khánh kia trong những tiếng reo hò ủng hộ ghìm chặt chiến mã, hai tay chấp chùy, cũng không xuống ngựa, mà chỉ vào Ngọc Doãn đang đứng ở tướng đài, lớn tiếng:



- Đô giám chẳng ra gì kia thật quá khinh người. Ba ải này của ngươi bình thường thôi, chẳng là gì cả. Nếu ngươi khinh thường người Hàng Châu, có dám đấu một trận chiến với ta không.



Ta có khi nào khinh thường người Hàng Châu chứ?



Ngọc Doãn thầm ngạc nhiên, chăm chú nhìn Hà Nguyên Khánh.



Thằng nhãi này khí lực kinh người, nếu thương thế mình khỏi hẳn, có thể chiến một trận.



Nhưng hiện tại...



Có điều Hà Nguyên Khánh kia khiêu chiến, nếu Ngọc Doãn không ra ứng chiến thì sẽ không có uy tín, sau này sao chế ngự được mọi người.



Về phần Triệu Bất Vưu, thân thủ cũng không quá kém, nhưng đấu với Hà Nguyên Khánh, chỉ sợ phần thắng không lớn.



Ngọc Doãn cắn răng một cái, đang định mở miệng ứng chiến.



Đúng lúc này, chợt nghe bên ngoài viên môn có tiếng ngựa hí như rồng gầm, ngay sau đó một con vật cưỡi lao như bay đến, xông vào sàn đấu võ.



- Tiểu tử kia, muốn giao thủ với ca ca ta thì trước tiên phải qua đại thương trong tay ta đã.