Tống Thì Hành

Chương 334 : Mười vạn quan tiền vốn

Ngày đăng: 01:51 20/04/20


Xuyên qua màn trúc có thể nhìn thấy một cây hoa đào bên ngoài lầu đang chớm nụ.



Lê Đại Ẩn uống một ngụm trà, nghiêng người dựa vào ngực một ca cơ, nhắm mắt lại. Trong phòng, tiếng đàn du dương, một cô gái thanh tú đang đánh đàn, khúc nhạc Âu lộ vong cơ làm người ta như quên hết phiền não thế gian.



Trong tộc đã quyết định bắt đầu cùng Ngọc Doãn thiết lập thương lộ Tây Châu.



Chỉ có điều, đối với năng lực của Ngọc Doãn, một số lão nhân trong tộc còn giữ thái độ hoài nghi, cho nên để Lê Đại Ẩn dò xét một lần nữa.



Mấy ngày nay, Lê Đại Ẩn nghiên cứu cẩn thận Ngọc Doãn.



Đặc biệt với nhạc khúc của Ngọc Doãn, càng nghe, cảm thụ càng sâu.



Nhân vật như vậy lại xuất thân trong phố xá, mà khiến người ta cảm thấy kỳ lạ chính là trước đó hắn chưa bao giờ hiển lộ tài năng.Tận đến năm nay, đột nhiên quật khởi ở Khai Phong, nhận được sự giúp đỡ của nhiều người. Đây là một người kỳ lạ, một người thần bí.



Lê Đại Ẩn nghĩ mãi mà không rõ, vì sao Ngọc Doãn lại có lòng tin mở được thương lộ Tây Châu?



Phải biết rằng, nước Liêu bị diệt cũng có liên quan đến Đại Tống. Nghe nói người Tây Liêu này sau khi sống yên ở Tây Châu thì liên hệ cực kỳ chặt chẽ với Tây Hạ, giữ thái độ oán hận nhất định đối với Đại Tống. Tây Châu chiến loạn tới nay, không phải là không có người muốn đi đãi vàng, nhưng đại đa số mọi người đều mất cả chì lẫn chài, vậy mà Ngọc Doãn này lại thề có thể mở được thương lộ Tây Châu.



Điều này thật sự khiến Lê Đại Ẩn cảm thấy rất nghi hoặc.



Ngoài phòng vọng tiếng bước chân đến.



Lê Đại Ẩn mở mắt ra, đột nhiên ngồi dậy, phất tay ra hiệu cầm kỹ kia dừng lại.



Cộc cộc cộc, có tiếng gõ cửa phòng.



Ca cơ đang rót trà cho Lê Đại Ẩn vội vàng đứng lên, đi ra mở cửa phòng.



- Lê chủ bộ ở trong này.



Ngọc Doãn thản nhiên cất bước đi vào phòng, lúc đi qua ca cơ kia thuận tay nhét một khối bạc vụn hai ba lượng vào tay.



Ca cơ kia ngẩn ra, vui mừng bất ngờ, đang định nói lời cảm tạ Ngọc Doãn, đã thấy Ngọc Doãn khoát tay:



- Lui xuống trước đi, ta với Lê Chủ bộ có việc bàn bạc, lát sẽ gọi ngươi sau.



Còn ngươi nữa. Cũng đi xuống đi.



Dứt lời, một khối bạc hai ba lượng cũng đặt vào tay cầm kỹ kia.



Khí độ này khiến hai nữ kỹ cả thấy mê mẩn. Đừng nói chi là các nàng đã từng nghe nói vị Ngọc Đô giám trước mắt này đã sáng tác ra Âu Lộ Vong Cơ, viết ra Mẫu Đơn Đình. Đây chính là nhân vật không hề kém Liễu Tam Biến. Đủ để hai người cảm thấy kính nể. Nghe Ngọc Doãn căn dặn, hai người vội nói lời cảm ơn, cung kính lui ra ngoài phòng.



Lát sau, Cát Thanh dẫn người đem theo năm rương nặng tiến vào trong phòng.



- Lui ra trước đi, ta với Lê chủ bộ nói chuyện, không được để bất cứ kẻ nào quấy rầy.
- Xin Lê chủ bộ chờ tin tức của ta.



Nói cách khác, bắt đầu từ lúc này Lê Đại Ẩn ngươi sẽ chuẩn bị hàng hóa, bất cứ lúc nào cũng có thể bắt đầu.



Trong lòng Lê Đại Ẩn biết rõ, lập tức cũng không hỏi nữa, liền nâng chén trà lên nói:



- Hôm nay gặp gỡ Ngọc Đô giám, thật sự vui mừng.



Ta lấy trà thay rượu, kính mời Tiểu Ất.



Vậy là Lê Đại Ẩn đã đại diện Lê gia biểu lộ thái độ với Ngọc Doãn.



Ngọc Doãn cười ha hả,nâng chung trà lên, uống một hơi cạn sạch. Hai người nhìn nhau, lại đột nhiên bật cười to liên hồi.



Bình bình!



Ngay lúc Ngọc Doãn và Lê Đại Ẩn đang vui vẻ trò chuyện, định gọi nữ kỹ kia vào ca múa giúp vui, chợt thấy cửa phòng bị phá vỡ.



Cát Thanh thần sắc kích động xông tới, lớn tiếng nói:



- Đại quan nhân, không xong...Tiểu Ất ở bên ngoài đánh nhau với người ta.



Ngọc Doãn nghe vậy ngẩn ra.



Tiểu Ất?



Chẳng phải ta đang ngồi ở đây sao!



Nhưng rồi hắn chợt kịp phản ứng, Cát Thanh nói Tiểu Ất, chỉ sợ là Hà Nguyên Khánh.



Vì thể vội vàng chắp tay với Lê Đại Ẩn cáo từ, đứng lên đi ra ngoài, vừa đi vừa hỏi:



- Đang yên lành sao lại đánh nhau?



- Thật sự là đám võ quan phủ Đô giám ăn uống nhiều rượu nói năng ngông cuồng.



Nói Hàng Châu không có hảo hán, ngay cả Sai phái của Ứng Phụng Cục mà đánh không lại. Hà Tiểu Ất kia vốn không để ý tới, nào ngờ những người đó càng nói càng quá, lúc này Hà Tiểu Ất mới đứng ra tranh luận, kết quả là chưa nói gì đã đánh nhau rồi.



Phủ Đô giám Hàng Châu?



Ngọc Doãn nhăn mày lại, trầm giọng nói:



- Dẫn ta tới đó xem.