Tống Thì Hành

Chương 351 : Manh mối (1)

Ngày đăng: 01:51 20/04/20


Thương nữ bất tri vong quốc hận, cách giang do xướng hậu đình hoa!



(Ca nữ chẳng hay hờn mất nước,



Bên sông còn hát Hậu Đình Hoa.)



Chẳng biết tại sao, sau khi xem song tấm thiếp trong đầu Ngọc Doãn đột nhiên hiện ra một câu thơ đó.



Thương nữ, đúng vậy, chính là thương nữ!



Mà nay người Nữ Chân người áp bức, đại chiến hết sức căng thẳng, nhưng đám quyền quý bên trong thành Khai Phong lại chẳng quan tâm, mà chỉ quan tâm đá cầu đá trận gì đó. Đây thật sự có lẽ con đường đi cuối cùng của Đại Tống khiến người ta không nhìn thấy chút hy vọng nào nữa.



- Ta không đi!



Ngọc Doãn ném tấm thiệp lên bàn, mặt tối sầm.



Tia vui vẻ lúc trước ở chỗ Lăng Chấn giờ không còn sót lại chút gì, chỉ còn lại sự chán nản mãnh liệt.



Trần Đông cầm lấy tấm thiếp, nhìn thoáng qua, rồi lại nhìn Ngọc Doãn. Quen biết Ngọc Doãn đã lâu, Trần Đông cũng hiểu tính tình Ngọc Doãn, tâm trạng Ngọc Doãn, y rất hiểu, đồng thời cũng khâm phục phán đoán của Ngọc Doãn. Lúc trước khi cả nước mừng quốc khánh thì Ngọc Doãn đã đoán được giữa người Nữ Chân và Đại Tống sớm muộn gì cũng có một trận chiến.



Hơn nữa y cũng biết Ngọc Doãn luôn chuẩn bị cho ngày đó.



“Trượng nghĩa mỗi đa đồ cẩu bối”, có lẽ thật sự rất ứng với câu này, trên triều đình người đọc sách chỉ chuyên bàn luận về tranh quyền đoạt lợi, dù là đám người Lý Nhược Thủy mà trước kia Trần Đông vô cùng khâm phục cũng không tránh khỏi bị cuốn vào trong đó. Chỉ có Ngọc Doãn là yên lặng chuẩn bị. Ở điểm này mà nói, Ngọc Doãn xuất thân đồ tể phố phường, dường như còn hơn hẳn những người đọc sách đó.



Nếu quan văn không tham tiền, võ tướng không sợ chết, thì thiên hạ thái bình rồi.



Cuộc đối thoại đêm đó giữa Ngọc Doãn và Hoàng Thái Tôn Triệu Kham không biết bằng cách nào mà truyền tới, khiến Trần Đông vô cùng tán thành.



- Tiểu Ất, ngươi không thể không đi.




Chính giữa lầu các tầm nhìn rộng rãi, dưới lầu có một nhóm thủ vệ, tầng một là nơi nghỉ ngơi của người làm, bất cứ lúc nào cũng đợi sai phái. Lầu hai là nơi để mọi người nói chuyện phiếm, lầu ba là để xem đá cầu. Trần Đông bởi vì không có tư cách lên lầu cho nên sau khi vào Hạ Kiều Uyển thì tự đi tìm người nói chuyện. Sân bóng Hạ Kiều uyển có thể chứa mấy nghìn người xem đá cầu, trong đó không thiếu võ học và Thái học sinh quen biết với Trần Đông nên cũng không cảm thấy buồn chán.



Mà Ngọc Doãn đi vào lầu các, mới vừa lên lầu hai thì nghe có người gọi hắn.



- Tiểu Ất, mau tới nhìn giúp ta.



Triệu Đa Phúc ở một song cửa vẫy tay gọi.



Bên cạnh Triệu Đa Phúc là Triệu Phúc Kim tư thái đoan trang, vẻ mặt chút kinh ngạc.



- Bái kiến Nhu Phúc Đế Cơ, bái kiến Mậu Đức Đế Cơ.



Ngọc Doãn bước lên trước thi lễ, cũng không đợi Mậu Đức Đế Cơ lên tiếng, Triệu Đa Phúc đã lôi kéo hắn, đưa một tờ giấy cho hắn:



- Mau xem giúp ta nên điền như nào?



Đó giống một tờ danh sách cá độ đời sau. Trải qua nửa năm quy hoạch, Tuần san Thời đại Đại Tống đã thúc đẩy nghiệp vụ cá độ đá cầu. Mà nay mỗi kỳ Tuần san Thời đại Đại Tống đều in ấn hơn sáu vạn bản, mỗi tờ báo đều kéo theo một trang dùng để cung cấp cho người đánh bạc. Hữu Tống tới nay nghiệp đánh bạc cực kỳ phát triển, nhưng loại phương thức đánh bạc này cũng khiến nhiều người lên án. Không thể không nói, Chu Huyến thật sự có thiên phú trong phương diện này, y đã tiến hành cải tạo ra phương pháp cá độ đối với thành Đông Kinh. Nhưng trên thực tế, đại bộ phận tiền vàng đều chảy vào tay Thái tử Triệu Hoàn, chỉ có một số nhỏ chuyển đến Hộ bộ sung làm tiền công quỹ.



Nhưng cũng bởi vậy mà bịt miệng được những Ngự Sử Đại Phu này.



Thái Tử Triệu Hoàn đương nhiên sẽ không sử dụng khoản tiền này, mà là do Thái tử phi quản lý, làm tiền riêng cho Triệu Kham. Dựa vào chiêu thức ấy, nửa năm trôi qua, trong tay Triệu Kham đã có hơn mười vạn tiền riêng. Dù là đám người Nhu Phúc Đế Cơ cũng không giàu có bằng Triệu Kham.



- Nhu Phúc Đế Cơ thật biết nói đùa, ta mới trở về Đông Kinh, nên không hiểu rõ lắm về hai đội này, còn phải nhờ Đế Cơ nói rõ thêm.



- Cũng đúng nha...



Triệu Đa Phúc lộ ra vẻ thất vọng.