Tống Thì Hành

Chương 354 : Tướng dạ (2)

Ngày đăng: 01:51 20/04/20


Thạch Tam nói:



- Giờ gã đó không gọi là Quỷ cước bát nữa mà là Què tiểu bát rồi.



Lúc trước Tiểu Ất ca ra tay độc hơn một chút khiến gã bị tàn tật, tuy nhiên người này cũng thật sự là lợi hại, sau khi điều dưỡng hơn nửa năm thì càng lợi hại hơn trước đây. Về phần Cát Phổ kia cũng luyện được bản lĩnh thật, hai người này nay trở thành phụ tá đắc lực cho Lý Bảo.



- Nếu đã vậy, sao không bắt bọn họ?



Ngọc Doãn nói xong nhìn Thạch Tam và Tiếu Khôn.



Hắn tươi cười nhìn có vẻ thân thiết nhưng trong nụ cười kia ẩn chưa ý lạnh lẽo làm hai người Thạch Tam và Tiếu Khôn run lên.



Hiện giờ Tiểu Ất không còn là lưu manh hay tranh giành đấu đá trên phố Mã Hành nữa.



Từ lúc quan uy Ngọc Doãn ngày càng thịnh, dù là Tiếu Khôn từng trải cũng cảm thấy sợ hãi.



- Cũng không phải là không bắt, mà là bọn họ là lưu manh, căn bản không sợ. Mà dù bắt lại thì 10 ngày cũng phải thả ra, ta cảm thấy không tác dụng gì.



Có hai lần ta vốn định bắt đám lưu manh này lại, nhưng không ngờ Chu Phượng Sơn Ngự Quyền quán lại chạy tới nói tốt cho chúng.



Tiểu Ất chớ trách chúng ta, ta với Thạch Tam chỉ là người làm công, nhưng Chu Phượng Sơn là tổng giáo đầu Ngự quyền quán, nên không thể không nể mặt.



Trong lòng Ngọc Doãn không vui.



Chuyện này lúc ban đầu Yến Nô xử lý hơi kém, Lý Bảo kia thật sự muốn kiếm một chén canh thì cứ cho lão, có đáng gì đâu. Phải biết rằng từ xưa đến nay người kiếm ăn riêng cũng không có kết cục tốt gì. Thủ hạ của Lý Bảo phần nhiều cũng những kẻ nghèo khổ, cho chút đường sống cũng không phải việc lớn lao gì. Tuy nhiên việc Yến Nô cự tuyệt cũng không sao, Chu Phượng Sơn ngươi chạy đến sinh sự ư? Trước kia sư thúc ở Ngự Quyền quán, ta còn nể mặt ngươi, hiện giờ sư thúc không còn ở quyền quá nữa, thì ta cần gì nể mặt.



- Tam ca, ta muốn thương lượng một việc với ngươi.



- Xin Tiểu Ất cứ phân phó.



- Ngày mai hãy giúp ta bắt đám người Lã Chi Sĩ kia, không biết Tam ca có bằng lòng giúp không?



Phủ Khai Phong bắt người, hoàn toàn chính đáng.



Nếu là một vài quan lại quyền quý, khả năng cần Phủ doãn Khai Phong ra mặt. Nhưng nếu chỉ là một đám lưu manh nhàn rỗi, Thạch Tam có thể làm chủ.




Lý Bảo cũng biết Ngọc Doãn xưa không bằng nay.



Thân phận Chỉ huy sứ Điện Tiền Ti của hắn cao xa hơn lão, nếu tiếp tục dùng thủ đoạn phố phường chỉ làm cho Ngọc Doãn càng thêm tức giận. Nhưng bảo lão đi cúi đầu trước Ngọc Doãn, thì lão lại không cam lòng, trong lúc nhất thời Lý Bảo cũng không biết nên làm thế nào cho phải.



Ngay lúc Lý Bảo đang khó xử, thì đám người Lã Chi Sĩ và Cát Phổ đột nhiên được thả ra.



Đồng thời hai còn mang theo một câu của Ngọc Doãn: Sau này việc đưa thịt của lò mổ Liền Kiều sẽ giao cho Lý giáo đầu. Nhưng lời thô tục vẫn nói trước, nếu có người động tay động chân, thì đến lúc đó đừng trách Ngọc Doãn ta không nể mặt.



- Sư phụ, Ngọc Tiểu Ất kia thật quá làm càn.



Lã Chi Sĩ nghiến răng nghiến lợi nói:



- Không bằng để đệ tử dẫn người đi đốt lò mổ Liền Kiều của hắn.



Lý Bảo trừng mắt, cả giận nói:



- Chỉ e chân trước ngươi vừa đến đốt lò mổ của hắn, thì sau lưng sẽ có người chém đầu ngươi rồi.



Dứt lời, Lý Bảo lộ vẻ chán nản, thở dài thật sâu.



- Ngọc Tiểu Ất nay đã thành danh, ta và ngươi không thể chống được rồi.



Hắn tuy chỉ là chức võ quan lục phẩm, nhưng muốn đối phó với chúng ta, chỉ cần một câu là xong. Ngươi nói hắn có lòng tốt tha cho các ngươi ra ngoài hay sao, đó là hắn cảnh cáo ta. Hắn muốn đối phó chúng ta, thật sự là không cần tốn nhiều sức.



Cũng thế, nếu hắn đã đề xuất ra, vậy thì ta sẽ tiếp nhận. Mặc kệ thế nào, dù gì cũng không đuổi tận giết tuyệt, còn để lại con đường sống cho chúng ta. Cát Phổ, ngày mai ngươi mua chút lễ vật mang đến lò mổ Liền Kiều, nói là ta sẽ tiếp nhận việc kia.



Lã Chi Sĩ và Cát Phổ mặc dù không muốn nhưng cũng biết phải làm vậy.



Ai bảo nay Ngọc Doãn thanh thế lớn, người ta là quan, mình là dân chúng bình dân, thì sao đối phó được?



Lý Bảo đi đến cửa sổ, nhìn cả vườn khô vàng, thở dài thật sâu:



- Lý gia ta chẳng lẽ không so được với Ngọc gia hắn sao?