Tống Thì Hành

Chương 365 : Màn lớn kéo ra (1)

Ngày đăng: 01:51 20/04/20


Thiên Tứ Giám thuộc Quần Mục Tư.



Cái gọi là Đô Giám Thiên Tứ Giám nói toạc ra chính là một quan chăn ngựa mà thôi.



Từ đầu Tống, Liêu quốc thế lớn, sau khi chiếm cứ Yến Vân thì tương đương chặt đứt tài nguyên ngựa của Tống triều. Thái tổ Triệu Khuông Dận đương nhiên cũng cảm giác được điểm này, vì thế liền thiết lập chế độ giám mục nội, ngoại để có thể đảm bảo dùng ngựa trong quân.



Mà nay chế độ này ở thời Tống Chân Tông càng đạt đến độ hoàn thiện.



Đây cũng là một nguyên nhân khi Chân Tông còn tại vị, Đại Tống mấy lần hưng binh với bên ngoài đã giành được thắng lợi.



Đáng tiếc tới thời Thần Tông, Vương An Thạch biến pháp, thúc đẩy cải cách ngụ mã cho dân khiến cho rất nhiều nơi chăn nuôi biến thành đồng ruộng, chế độ giám mục cũng theo đó mà bị phế bỏ đi. Từ lúc Hoàng đế Huy Tông đăng cơ, chế độ giám mục gần như bị tan rã toàn diện. Những địa khu thuộc quản lý của Thiên Tứ Giám dù là nghề chăn nuôi của Kinh kỳ (kinh đô và vùng lân cận) tây lộ nhưng trên thực tế, lại không có bất kỳ quyền lợi nào.



Cao Cầu mưu cầu chức Đô Giám Thiên Tứ Giám cho Ngọc Doãn, làm như vậy là đã nâng phẩm cấp của Ngọc Doãn lên.



Một võ quan từ lục phẩm dù là tới địa phương cũng phải bị đủ loại chế ước, nhưng nếu nâng lên phẩm cấp này tới địa phương rồi, ít nhất có thể làm một Kiềm hạt hoặc Đô Thống chế, ít bị chế ước hơn, càng có lợi cho Ngọc Doãn làm việc.



Có thể nói, Cao Cầu suy xét vô cùng chu đáo cho Ngọc Doãn.



Ngọc Doãn không rõ lắm tình trạng Thiên Tứ Giám, nhưng theo cấp võ quan ngũ phẩm này thì thật sự là thăng lên.



Ra khỏi Thái úy phủ, tâm trạng Ngọc Doãn vô cùng thư thái, dù là làm Đô Giám Thiên Tứ Giám, hắn cũng sẽ không tuyển nhận thêm binh mã gì, nguyên nhân vì hắn vô cùng hiểu rõ, dù là đưa tới binh mã, thời gian quá ngắn căn bản không thể chỉnh huấn, chẳng bằng duy trì binh lực hiện tại khả năng hiệu quả sẽ tốt hơn... Chờ sau khi đến Toan Tảo rồi thì mới thiết lập chiêu mộ xã dũng dân binh.



Tóm lại, tại Khai Phong trong khoảng thời gian này hắn không có ý định tiếp tục mở rộng binh lực!



***



Ngày cuối cùng của năm Tuyên Hòa thứ 7 đã qua trong không khí yên lặng.



Đây có lẽ là đêm giao thừa lặng lẽ nhất ở phủ Khai Phong từ có Tống tới nay. Sáng sớm hôm sau, Ngọc Doãn liền đốt giấy để tang, nâng hòm quan tài ra khỏi thành.



Căn cứ di chúc của Hoàng Thường, Ngọc Doãn an táng ông ở Nhạc đài phía tây thành Khai Phong.
- Tiểu Ất đừng quá câu nệ, ta và ngươi dù gì cũng là môn hạ Quan gia, tuy nói đường đi khác nhau, nhưng cũng cần tương trợ lẫn nhau. Nào nào, ta giới thiệu cho ngươi một người, đây là Thông Phán Ba Châu Tông Trạch! Quan gia có ý điều từ Ba Châu đến, hôm nay vừa tới Đông Kinh chưa quá hai ngày đã muốn tiến cung diện tấu, nghe nói Diễn Sơn tiên sinh bệnh chết, ông có ý muốn dẫn ta tới bái tế.



Ngọc Doãn giật nảy mình toàn thân lạnh toát.



Tông Trạch?



Lão già trước mặt không ngờ là Tông Trạch?



Nói thật, vừa rồi Ngọc Doãn thật sự là không ngờ đến thân phận của lão già kia, trong lúc nhất thời chỉ biết trợn mắt há mồm.



Đã thấy Tông Trạch bước nhanh lên trước, chắp tay:



- Tông Trạch năm Thiên Hữu thứ 6 đồng tiến sĩ xuất thân, từng được Diễn Sơn tiên sinh dạy bảo, đến nay mãi không quên. Ta vốn định thừa dịp lần này hồi kinh bái kiến, không ngờ...Hôm nay tiến đến, Tông mỗ có hai chuyện, thứ nhất là bái tế Diễn Sơn tiên sinh, thứ hai là nói lời cảm tạ Tiểu Ất ngươi, nếu không có ngươi đề cử Tông mỗ trước mặt Thái tử, chỉ sợ cuộc đời này khó có cơ hội về kinh.



- Hả?



Ngọc Doãn trợn mắt há hốc mồm.



Ta từng đề cập lão trước mặt Thái tử sao?



Ta còn chưa từng gặp Triệu Hoàn nữa là..



Tuy nhiên hắn lập tức bừng tỉnh, Thái tử mà Tông Trạch nhắc đến chỉ sợ không phải là Triệu Hoàn, mà là Hoàng Thái Tôn Triệu Kham trước đây.



Triệu Hoàn sau khi lên ngôi đã lập tức lập Triệu Kham làm Thái tử.



Cho nên Thái tử từ trong miệng Tông Trạch chính là Triệu Kham. Nhưng vấn đề là, Ngọc Doãn thật sự nghĩ không ra hắn từng đề cập Tông Trạch trước mặt Triệu Kham khi nào.



Nhưng mặc kệ như thế nào, đối mặt với một vị lão tướng quân Thiết cốt này, trong thâm tâm Ngọc Doãn vẫn luôn tràn ngập sự kính nể.