Tống Thì Hành

Chương 373 : Duy tử chiến nhĩ (1)

Ngày đăng: 01:51 20/04/20


Ngày mùng 3 tháng giêng Nguyên niên Tĩnh Khang, Quách Dược Sư suất bộ qua sông, gần như binh không lưỡi huyết cướp lấy bến Bạch Mã.



Đáng tiếc, đây là triều Tống, bến Bạch Mã cũng không có Quan công Quan Vân Trường. Quách Dược Sư càng không phải là Mãnh Nhan Lương thủ hạ của Viên Thiệu. Sau khi chiếm lĩnh bến Bạch Mã, Quách Dược Sư cũng không có hành động thiếu suy nghĩ, mà là trước tiên hạ doanh trại, rồi phái người đi tới Hoạt Châu, khuyên bảo Đô Thống chế Hoạt Châu Tào Vinh đầu hàng. Cùng lúc đó, Tông Vọng ở bờ bắc Hoàng Hà cũng nhanh chóng qua sông.



Ngọc Doãn nhìn đại doanh Thiên Tứ Giám hỗn độn mà mặt xanh mét không nói được lời nào.



Điều này quả thực càng thêm phiền não!



Trong đại doanh Thiên Tứ Giám có gần vạn ngựa nhưng vừa nhìn là biết quản lý không tốt, chiến mã trưởng thành không tốt.



Rất nhiều ngựa đều không thích hợp ra trận.



Điều này cũng thôi, nhưng đáng giận nhất là quan viên Thiên Tứ Giám không có một ai, chỉ còn lại mấy trăm mã quan ở trong doanh, mà kinh hãi hơn chính là căn bản không thể sử dụng đến. Sau khi Ngọc Doãn xem xét toàn bộ Thiên Tứ Giám thì thật sự nổi giận.



- Chỉ huy, nhiều ngựa như vậy, nên xử trí thế nào đây?



Trần Đông nhíu mày, hỏi khẽ.



Ngọc Doãn lo nghĩ một chút rồi quay đầu lại hô khẽ:



- Cao Nghiêu Khanh!



- Có mạt tướng.



- Ngươi lập tức quay về Khai Phong trình báo với Điện Tiền Ti và Binh bộ lý Thượng thư, nói Thiên Tứ Giám không thể ngụ ở đây nữa mà lập tức di chuyển ngay.



- Vâng!



Cao Nghiêu Khanh chắp tay lĩnh mệnh bước nhanh đi.



- Chỉ huy, dù phải di chuyển, nhưng nhìn bộ dạng những người này chỉ sợ cũng rầy rà.



Ngọc Doãn cảm thấy huyệt thái dương nhảy thình thịch, trên mặt lộ sát khí.



Cục diện như này thật sự là hắn chưa hề dự liệu đến, quả thật ứng với câu tục ngữ đời sau: “Không sợ đối thủ như thần, chỉ sợ đội hữu như heo.”
Vậy thì 600 người của ông chẳng coi là gì cả. Đội tiễn đội của Bàng Vạn Xuân có thể trong thời gian một nén nhang giết sạch sẽ 600 người Ngự Doanh của ông, cho nên, Lăng Chấn hiểu vì sao Ngọc Doãn không cần binh mã này.



- Còn có một việc, trong quân Tiểu Ất cần phải có pháo thủ.



- Hả?



Lăng Chấn do dự một chút, hạ giọng nói:



- Ta ở trong doanh có một thợ thủ công, cũng không phải là người đơn giản, có điều xuất thân không tốt, sự phụ hắn từng theo Tống Giang mưu nghịch, sau đó chinh phạt Phương Tịch bị chết trận. Người này tay nghề phi phàm, có thẻ tu chỉnh quân giới, là một tay chế pháo giỏi. Nhưng bởi thân phận hắn như vậy nên không có nơi nào để đi.



Nếu Tiểu Ất hứng thú, sao không giữ người này lại?



Năm xưa sư phụ hắn có chút giao tình với ta, nhờ ta chiếu cố hắn. Đáng tiếc ta bản lĩnh không đủ, chỉ có thể bảo vệ hắn bình an mà thôi.



Thợ thủ công, lại là một tay chế tác pháo giỏi?



Ngọc Doãn lập tức có hứng thú, liền hỏi:



- Người đó tên là gì?



- Người này biệt hiệu là Hỏa Bảo Tử, tên là Lương Ngọc Thành.



Sư phụ hắn năm xưa lúc ở Đông Kinh từng là thợ thủ công nổi danh, được người đời tôn xưng là Báo tử Thang long. Chỉ tiếc bị đám người Tống Giang mê hoặc đi làm kẻ tặc, cho nên thanh danh bị hủy hết. Ta thấy bản lĩnh hắn không kém, nếu để làm thủ hạ của ta thì cả đời vô danh, chẳng bằng để hắn đi theo Tiểu Ất, nói không chừng có thể có công danh, nhưng không biết Tiểu Ất có nguyện ý tiếp nhận người này hay không?



Ngọc Doãn hơi sửng sốt, rồi lập tức mỉm cười!



Trước có một Kim thương thủ Từ Ninh, mà nay lại bỗng xuất hiện một Báo Tử Thang Long, cũng thật sự là thú vị.



- Nếu thúc phụ đã tiến cử, ta cũng thấy hứng thú.



- Vậy thì ta trở về chiêu hắn đến đây.



Lăng Chấn ngồi lại trong quân một lát rồi cáo từ ra về.