Tống Thì Hành

Chương 380 : Mưa gió (2)

Ngày đăng: 01:51 20/04/20


Nếu cứ tiếp tục như vậy, ngày mai sợ là khó mà làm tiếp được.



Năm trăm tù phạm, cộng thêm hơn ba trăm nô bộc mà Cao Nghiêu Khanh mang tới là gần một ngàn người.



Nhưng so với đồ quân nhu lương thảo chất chồng như núi ở Mưu Đà Cương thì một ngàn người này vẫn không đủ. Ngọc Doãn cũng biết, tiếp tục như vậy sợ là khó mà thành được. Nhưng với tình huống ngày hôm nay thì nên điều động nhân sự ở đâu thêm đây? Khắp nơi đâu đâu cũng thiếu nhân sự mà!



- Thiếu Dương, có chủ ý gì không?



- Việc này...



- Lúc này rồi, Thiếu Dương đừng ấp a ấp úng nữa.



- Ta nghe nói lão tặc Thái Kinh chạy rồi đúng không?



- Đúng.



- Bên trong Thái phủ rất nhiều nô bộ, mặc dù Thái Kinh đi rồi nhưng những nô bộc này...



Trần Đông còn chưa nói hết, chợt nghe có người nói:



- Thiếu Dương định đẩy Tiểu Ất vào chỗ chết hay sao?



Ngọc Doãn vội quay người lại nhìn, chỉ thấy Chu Mộng Thuyết đang bước tới.



Hiện giờ Chu Mộng Thuyết cũng tiều tụy không kém gì Trần Đông.



- Thái Kinh tuy bị ép về hưu nhưng Thái Đại Lang vẫn nhậm chức ở Xu Mật Viện.



Ngoài ra Thái Điều là Phò mã đương triều, ngươi bảo Tiểu Ất động đến Thái phủ, chẳng phải là bảo hắn đi chết sao? Hiện giờ tình huống này có lẽ triều đình không truy cứu, nhưng đợi khi chiến sự chấm dứt, Tiểu Ất chắc sẽ chết không có chỗ chôn, ngươi sao có thể ở chỗ này nghĩ loạn kế như thế?



Trần Đông bị mắng mặt đỏ tía tai.



- Ta thật sự không phải muốn hại Tiểu Ất, đúng là hành động có chút hồ đồ.



Lão tặc Thái Kinh kia làm hại triều cương mấy chục năm, hiện giờ chiến sự đến rồi mà lão lại bỏ chạy, cứ vô duyên cớ bỏ qua cho lão ta sao?



Nhìn ra được, trong xương cốt Trần Đông vẫn căm hận Thái Kinh.



Chu Mộng Thuyết thở dài:



- Ta biết ngươi hận thấu xương lão tặc này, ta cũng vậy thôi, nhưng mặc kệ thế nào, Thái Điều con trai của Thái Kinh là phò mã đương triều, dù xử trí thế nào cũng là Quan gia chứ không phải ta và ngươi có thể làm chủ. Chúng ta không nhắc tới chuyện này nữa, chúng ta vẫn nên nghĩ cách, nếu không được, trời sáng thì chúng ta vào thành tìm nhân sự.



Hảo hán có tâm huyết phủ Khai Phong cũng không ít.



Về phần lão tặc này, ngươi cứ chờ xem, thế nào cũng sẽ không có kết cục tốt.




- Có ta đây.



- Lập tức lấy bản đồ đến, gọi Trần Đông tiên sinh và ba vị tướng quân Ngưu, Đổng, Bàng tới.



Cao Trạch Dân chắp tay lĩnh mệnh, xoay người vội vàng rời đi.



Mà Ngọc Doãn thì đứng ngồi không yên, trong lòng tính toán thời gian thì càng lúc càng khẩn trương.



Nhưng chuyện này lại không thể bẩm báo Lý Cương.



Dù sao hắn cũng không biết cha con Tào Vinh có đầu hàng người Nữ Chân hay không, mà chỉ là phán đoán cá nhân hắn.



Nhưng nếu thật sự đầu hàng thì sao?



Chỉ trong chốc lát, đám người Trần Đông vội vàng đi vào lều lớn.



Cao Trạch Dân thì cầm một bộ bản đồ tiến vào, dưới sự trợ giúp của hai thân binh, treo lên trong trướng.



- Hà Nguyên Khánh Cao Sủng suất bộ cảnh giới bên ngoài trướng, không có mệnh lệnh của ta, bất cứ kẻ nào cũng không được tới gần, ai vi phạm giết không hỏi.



- Vâng!



Tuy rằng Ngọc Doãn không nói rõ là chuyện gì, nhưng hành động liên tiếp này cũng đủ để làm cho mọi người đều khẩn trương.



Trần Đông hỏi:



- Tiểu Ất, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì mà kích động như thế?



Ngọc Doãn không có trả lời ngay, mà là ngoắc ra hiệu Chu Mộng Thuyết tiến lên, trầm giọng nói:



- Đại Lang, nếu thật sự xảy ra, thì Lỗ tặc sẽ đến từ chỗ nào?



Chu Mộng Thuyết cũng không khách khí, chỉ thẳng vào bản đồ.



Trong lúc nhất thời, bầu không khí trong đại trướng lập tức đầy áp lực.



Mấy người Trần Đông, Đổng Tiên, Ngưu Cao càng ngơ ngác nhìn nhau, cũng không biết rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì.



Hồi lâu, chỉ thấy Chu Mộng Thuyết đưa tay, điểm trên địa đồ.



- Nếu ta là Lỗ tặc, chắc chắn sẽ dẫn khinh kỵ binh cướp lấy nơi đây, rồi sau đó thuận thế qua sông công kích, Mưu Đà Cương chúng ta sẽ đứng mũi chịu sào đầu tiên.



Ngọc Doãn đi qua mấy người, nhìn vào nơi mà Chu Mộng Thuyết chỉ vào, trong phút chốc sắc mặt biến đổi lớn.