Tống Thì Hành

Chương 386 : Trấn quách kiều (6)

Ngày đăng: 01:52 20/04/20


Lúc ban đầu hắn cho là mình đã thích ứng với loại chém giết này, thậm chí sau khi đại chiến, Ngọc Doãn cũng cho rằng như thế.



Ai có thể nghĩ, khi huyết khí kia đã hạ xuống, cả người tỉnh táo thì sẽ là một cảm giác lạnh lòng khó hiểu.



Ngọc Doãn đột nhiên ghìm chặt ngựa, nhìn bốn phía.



Sau một lúc lâu, hắn đột nhiên hỏi:



- Lão Bàng, có phái ra thám báo không?



Bàng Vạn Xuân giục ngựa tiến lên, trầm giọng nói:



- Hồi bẩm tướng quân, đã phái ra thám báo đi tới Kỳ Thành tìm hiểu tin tức rồi...



- Hãy thu dọn nơi này cho thỏa đáng, để các huynh đệ sớm đi nghỉ ngơi đi.



Sau hừng đông, chỉ sợ sẽ còn có một trận ác chiến nữa. Tào Vinh đau khổ con chết, chỉ sợ sẽ càng thêm hung hãn hơn trước.



Bàng Vạn Xuân nghe xong tán thành gật đầu.



- Tướng quân, ngươi cũng sớm đi trở về nghỉ ngơi đi.



Bàng Vạn Xuân xuất thân binh nghiệp, từng theo Phương Tịch tạo phản, là Đại tướng quân trong phản tặc nên rất hiểu rõ chiến sự, ngay cả Ngọc Doãn cũng chưa hẳn đã bằng. Từ lúc quân Kim lui ra, Bàng Vạn Xuân cũng đã đoán được, còn sẽ có một trận ác chiến nữa.



Tào Ninh chết rồi, Tào Vinh sao có thể từ bỏ?



Chờ ông ta binh lâm trấn Quách Kiều thì chắc chắn chỉ có thể là ngươi chết ta sống.



Tuy nói trải qua một trận chiến này, Ngọc Doãn đã đại thắng, nhưng đó là do đối phương quá khinh địch, và hiệu quả Chưởng Tâm Lôi trong tay Ngọc Doãn.



Tào Vinh có giẫm lên vết xe đổ đó hay không vẫn còn chưa biết!



Tuy nhiên Bàng Vạn Xuân lại biết, cuộc chiến kế tiếp tuyệt đối sẽ không dễ dàng như trước nữa.



Ngọc Doãn lại không trả lời, mà giục ngựa đi lên phía trước.



Bàng Vạn Xuân thấy vậy vội theo sau, hạ giọng nói:


“Con đừng sợ, vi phụ sẽ báo thù cho con!”



Trong lòng Tào Vinh đã quyết định, lập tức mệnh kỵ quân tạo khoảng cách, bức tới tới trấn Quách Kiều.



Ánh nắng sáng sớm, chiếu khắp nơi



Trấn Quách Kiều vắng ngắt đứng sừng sững ở trong nắng sớm, toát lên khí tức lạnh lùng hiu quạnh.



Bên ngoài trấn còn lưu lại dấu vết đại chiến đêm qua, Tào Vinh phóng ngựa về phía trước, đưa mắt nhìn về phía trấn Quách Kiều nhìn lại, nhưng không thấy bóng dáng một quân Tống nào.



Đại môn trấn Quách Kiều đóng chặt, trên đầu thành dựng thẳng một cây cây gỗ.



Trên cây gỗ có giắt một cỗ thi thể, bị lột trần, lay nhè nhẹ trong cơn gió sớm.



Tào Vinh vội nhìn kỹ lại, nhưng không khỏi trố mắt muốn nứt.



Ông thấy rõ ràng, cây cột kia đang treo thi thể của Tào Ninh.



- Tống cẩu ức hiếp người quá đáng.



Tâm cảnh vốn bình tĩnh của ông bị cỗ thi thể kia lập tức phá tan.



Tào Vinh không thể nào tiếp tục chịu đựng được nữa gầm giận rống lên, giơ thương lớn, khàn giọng rống to nói:



- Tam quân binh sĩ, theo ta xung phong...



Quân Kim theo tiếng gầm giận giữ của Tào Vinh mà cùng kêu gào, hơn hai ngàn thiết kỵ bổ nhào tới trấn Quách Kiều, trong chớp mắt đã tới dưới cả thành.



Nhưng trên đầu thành trấn Quách Kiều vẫn lặng yên không một tiếng động.



Tào Vinh thấy tình hình như vậy, không khỏi có chút nghi hoặc, ông do dự một chút, liền hạ lệnh:



- Quân Tống không dám ứng chiến, các huynh đệ xuống ngựa công thành.



Quân Kim lấy kỵ binh làm chủ, mặc dù nói không có khí giới cỡ lớn công thành nhưng cũng mang theo khí cụ công thành đơn giản.



Cự mã nhanh chóng dựng lên, mười mấy tên quân Kim nâng cự mã lên, hò hét phóng tới cửa thành trấn Quách Kiều. Tào Vinh thì ghìm ngựa dưới thành, chăm chú nhìn động tĩnh trên đầu thành, bất giác kỵ quân dưới trướng đang tụ lại một chỗ.