Tống Thì Hành

Chương 389 : Vây hãm Khai Phong (1)

Ngày đăng: 01:52 20/04/20


Ban đêm Hà Nam có mưa nhỏ. Tào Vinh thất bại bỏ chạy đến Kỳ Thành, cuối cùng cũng ổn định đầu trận tuyến.



Đó là do binh lực quân Tống không đủ cho nên Tào Vinh mới có thể chạy về Kỳ Thành được. Nếu binh lực quân Tống sung túc, chỉ sợ lúc này ông đã bị quân Tống bắt ở Kỳ Thành rồi, khi đó, Tào Vinh ông thật sự là cùng đường rồi.



Kiểm kê binh mã, trốn về Kỳ Thành chưa tới một ngàn người.



Ông mang theo hơn hai ngàn kỵ quân tới trấn Quách Kiều , nhưng ở trấn Quách Kiều, Tào Vinh hao tổn một nửa binh mã.



Tính cả tổn thất đêm qua của Tào Ninh nữa, sau hai trận chiến, có thể nói quân Kim toàn quân bị diệt, nhưng đau đớn hơn cả là Tào Vinh đã mất người con trai yêu, ngay cả thi thể của Tào Ninh cũng không cướp về được. Một mình ngồi trên đại sảnh vắng vẻ, thân hình Tào Vinh tiều tụy, ánh mắt dại ra.



Vốn cho là có thể cướp lấy công đầu nào ngờ cuối cùng lại rơi vào kết cục như này.



Cả người Tào Vinh như mất đi hồn phách, ngồi đó không nhúc nhích.



Thậm chí có người đến gần đại sảnh mà ông cũng không cảm thấy được.



- Vì sao lại vậy? Vì sao?



Một âm thanh mang theo khẩu âm Yến Vân vọng tới cuối cùng làm cho Tào Vinh bừng tỉnh.



Ông ngẩng lên, chỉ thấy đứng trước mặt là một người đàn ông gầy gò, tuổi ước hơn bốn mươi, tướng mạo tuấn tú, rất có dung mạo.



Người cao 185cm, khiến thân hình y nhìn cao ngất.



Hai gò má gầy hõm đầy góc cạnh như đao tước, chòm râu dưới cằm càng tăng thêm khí độ phi phàm.



- Dược Sư, đến khi nào vậy?



Tào Vinh thấy rõ người đàn ông này thì chấn động, vội vươn người đứng dậy, tiến lên thi lễ.



Người tới khẽ mỉm cười:



- Đại Thái tử đã qua sông đến Bạch Mã, nghe tin chiến thắng liên tiếp của Nguyên Cao báo về, nhưng vì vẫn lo lắng Tống cẩu nên lệnh ta suất bộ trợ giúp.



Tào Vinh nghe vậy không khỏi đau buồn, không kìm nổi khóc thất thanh nói:



- Sao lại tới muộn vậy!



Người đàn ông trung niên này chính là Quách Dược Sư.



Sau khi cướp lấy Hoạt Châu, chiếm lĩnh Bạch Mã thì y vẫn ở lại bến Bạch Mã tìm thuyền. Khi thành công tìm được hơn hai mươi con thuyền lớn ở hạ du thì thành công nghênh đón Hoàn Nhan Tông Vọng qua sông. Hoàn Nhan Tông Vọng vượt qua Hoàng Hà, nhiệm vụ của Quách Dược Sư cũng hoàn thành viên mãn. Y nghe nói Tào Vinh một đường xuôi nam, liên tiếp thắng lợi, liền lãnh binh mã vội vã đuổi tới.




Y lấy lại tinh thần, trầm giọng nói:



- Nguyên Cát, ta biết ngươi giờ phút này trong lòng cực kỳ bi ai, không cần theo ta xuất kích chịu thiệt thòi nữa.



Ngươi hãy đóng giữ ở Kỳ Thành, đợi Đại Thái tử đến. Ta sẽ suất bộ truy kích, báo thù rửa hận cho Nguyên Cao...



Tào Vinh nghe xong, tuy có ý đi theo nhưng thấy thái độ Quách Dược Sư kiên quyết, cũng đành phải đáp ứng.



Quách Dược Sư không do dự nữa, bước đi ra đại sảnh, điểm khởi binh mã, bất kể mưa nhỏ đang rơi mà tiến đến trấn Quách Kiều.



Quách Dược Sư đi rồi, trên đại sảnh huyện nha lại vắng lạnh.



Tào Vinh đi tới cửa hành lang nhìn mưa bụi như tơ trong đình viện, khe khẽ thở dài:



- Hay là lão Triệu quan gia vận số chưa hết ....



Trận đại thắng bất thình lình ở trấn Quách Kiều từ lúc mặt trời mọc đã truyền khắp phố lớn ngõ nhỏ.



- Đã sớm biết Tiểu Ất là một hảo hán, hiện giờ xem ra, quả thế.



- Đương nhiên rồi, nếu không làm sao có thể xưng là Ngọc Giao Long phố Mã Hành chứ?



Mọi người trong phố xá châu đầu ghé tai bàn luận, còn có rất nhiều người đặc biệt dùng tiết mục ngắn truyền bá ở trong Ngõa tứ (khu vui chơi giải trí).



Ngay lập tức, mọi người khắp phủ Khai Phong đều biết đến cái tên Ngọc Doãn.



So sánh ra, Xu Mật Viện có phần xấu hổ.



Bọn họ vào giờ mão mới nhận được chiến báo, khi vào triều sớm thì tin tức này đã truyền khắp Khai Phong rồi.



Cái khiến cho Lý Cương xấu hổ vẫn là hoàng cung nhận được tin tức trước ông. Thái tử Triệu Kham đêm qua liền trình báo Hoàng đế Khâm Tông, còn nói Ngọc Doãn là do cậu sai phái, phụng mệnh tới tới trấn Quách Kiều ngăn chặn quân Kim và đã giành được đại thắng.



Triệu Hoàn đương nhiên vô cùng cao hứng, ý chí chiến đấu cũng theo đó mà tăng vọt, nỗi sợ hãi mấy ngày liên tiếp đó cũng tan biến hết.



- Thái tử tuổi nhỏ mà lại có lòng vì nước.



Ngọc Doãn không hổ là do Thái Tử dẫn tiến, thật là làm được việc lớn.



- Nếu Ngọc Doãn lợi hại như thế, sao không tưởng thưởng trọng hậu để quan gia có lòng chống đỡ Lỗ tặc?