Tống Thì Hành

Chương 408 : Liên minh phố phường (2)

Ngày đăng: 01:52 20/04/20


- Cháu họ cô ấy?



- Thì chính là Bạch Thế Minh kia, giờ cũng đã bị nhốt vào đại lao, hiện bị kinh hoảng đến phát điên rồi.



Nhớ ngày đó Phùng Tranh nhập lầu Phong Nhạc là do Bạch Thế Minh đề cử.



Mấy ngày nay Ngọc Doãn dưỡng thương trong nhà, cho nên cũng không rõ những chuyện này lắm. Tuy nhiên nghĩ đến cũng lạ, Đới Tiểu Lâu tuy rằng gặp chuyện, nhưng Phùng Tranh không hề bị ảnh hưởng thì sao lại đột nhiên tự sát? Phương diện này sợ là có bí ẩn gì đây.



Về phần Bạch Thế Minh chắc chắn là hỏng rồi. Dù là không chết nhưng như thế thì có gì khác đã chết chứ?



Mã Nương tử quả quyết không thể giữ y ở lại lầu Phong Nhạc, mất đi sự giúp đỡ của Mã Nương Tử, kết cục của Bạch Thế Minh này...



Ngọc Doãn không khỏi nảy sinh cảm giác bùi ngùi khe khẽ lắc đầu.



Mặc dù hắn biết lai lịch của Phùng Tranh, nhưng khi nghe tin về cái chết của nàng thì cũng có chút phiền muộn.



Một mỹ nhân như vậy mà rơi vào kết cục như thế thật khiến người ta bùi ngùi. Nhưng ngẫm nghĩ, nếu cô ta thật sự là mật thám, nói vậy thì cũng đã chuẩn bị cho kết cục này rồi. Chỉ có điều Ngọc Doãn vẫn cảm thấy cái chết của Phùng Tranh vẫn có chút kỳ quái.



Uống rượu thêm chốc lát với Lý Bảo, Ngọc Doãn cáo từ ra về.



Hắn vừa đi, Lý Bảo liền lên lầu.



Trong tiểu lâu có một người đàn ông trung niên thư sinh đang ngồi đó uống rượu, thấy Lý Bảo tiến vào, khẽ mỉm cười:



- Ngọc Tiểu Ất kia đi rồi?



- Cáp Giáo Thụ, hắn đã đi rồi.



Lý Bảo cũng không khách khí, ngồi xuống đối diện với Cáp Giáo Thụ:



- Mới vừa rồi những gì hắn nói với ta, chắc Cáp Giáo Thụ nghe rất rõ?



- Ta chẳng phải kẻ điếc, sao nghe không rõ chứ?



Cáp Giáo Thụ khẽ mỉm cười, trầm giọng nói:



- Nghĩ chắc Ngọc Tiểu Ất bị tên khốn Đới Tiểu Lâu kia dọa cho sợ rồi, nên mới nghĩ ra biện pháp như vậy, Tuy nhiên dù thế thì hắn thật sự cũng không thể tham dự vào, dù sao một trận chiến ở Triêu Dương Môn đã làm tiền đồ hắn rộng lớn thêm.



Nếu hắn đồng ý ra mặt giúp đỡ, Lý giáo đầu có thể làm một lần thử xem.



Làm được thật là tốt, Lý giáo đầu nở mặt mày, nếu không làm tốt, Lý giáo đầu ngươi cũng không có tổn thất gì, sao lại không làm?



Vị Cáp giáo thụ này là một giáo thụ thư viện trong Khai Phong, không có phẩm cấp.



Thân không có công danh, cũng không có bối cảnh và chỗ dựa vững chắc, tuổi đã lớn càng không có khả năng có cơ hội nào nữa. Làm thầy dạy ở trong thư viện, vừa dạy người, đồng thời cũng là người bày mưu kế bên cạnh Lý Bảo. Khi Ngọc Doãn muốn nhập làm Thái học sinh, Lý Bảo cũng phát hiện, biết một số lợi ích của người đọc sách. Những thứ khác không nói, nhưng thời điểm mấu chốt có thể bày mưu tính kế, là người trợ giúp rất tốt.



Hiện giờ Lý Bảo đã không còn ý niệm tranh phong võ nghệ với Ngọc Doãn nữa.



Không nói đến Ngọc Doãn, mà chỉ cần nhìn thủ hạ tâm phúc của hắn tùy tiện lôi ra một người, chưa chắc đã kém hơn Lý Bảo.
Lúc trước Lý Dật Phong tính kế với Ngọc Doãn hắn, nhưng nói trắng ra cũng là vì bất đắc dĩ.



Sau đó Lý Dật Phong không tiếc vứt bỏ công danh, một thân một mình chạy tới Chân Định làm việc. Lúc đầu Ngọc Doãn có chút oán niệm, cảm thấy Lý Dật Phong bán rẻ hắn. Nhưng hôm nay hắn cũng làm quan, cũng có thể hiểu được nỗi thống khổ không tự chủ được này.



Cho nên, oán niệm đối với Lý Dật Phong cũng nhạt đi nhiều, càng không muốn hắn ta bởi vì việc Trương Trân Nô mà phiền lòng.



- Nếu chỉ có vậy...



Tiếu Khôn lộ ra vẻ trầm tư.



Y ngẫm nghĩ một chút, hạ giọng nói:



- Thật ra ta không có chủ ý nào thích đáng.



- Vậy thì, ngươi giúp ta nghĩ cách chiếu cố Trương cô nương trong đại lao một chút, chớ để cô ấy chịu khổ.



Phỏng chừng Tiểu Lý tướng công một chốc cũng chưa gây khó gì cho Trương cô nương, ta sẽ mau chóng nghĩ cách cứu Trương cô nương ra.



- Nếu vậy thì cũng có thể thử xem.



Tiếu Khôn là người làm lâu năm nhất ở Phủ Khai Phong, cũng là Tiếu Áp ti có quyền lực lớn nhất muốn chiếu cố người trong lao, không phải là việc khó.



Tư lại phủ Khai Phong này từ từ trên xuống dưới ai lại không nể mặt mũi y.



Chứ đừng nói chi là còn có Thạch Tam nay đã trở thành Tổng Ban trưởng trong thành Phủ Khai Phong, hai người một văn một võ ra mặt, đủ để cho những người đó cúi đầu.



- Tuy nhiên, chuyện này tốt nhất nên làm mau một chút.



Nếu Tiểu Lý Tướng công kia hỏi tới, ta cũng khó làm chủ. Cho nên, kính xin Tiểu Ất thông cảm.



Ngọc Doãn nghe vậy bật cười ha hả.



Hắn đương nhiên biết Tiếu Khôn khó xử nên đã đáp ứng việc này.



- Yên tâm, ta sẽ mau chóng nghĩ ra biện pháp.



Hai người tán gẫu trong công phòng một lát, Ngọc Doãn thấy sắc trời đã không còn sớm liền cáo từ ra về.



Khi đang định đi ra, hắn đột nhiên nhớ ra một chuyện, liền khẽ nói vào tai Tiếu Khôn:



- Lão Tiếu, ta có chuyện muốn thỉnh giáo.



- Đều là huynh đệ cả, nói gì đến thỉnh giáo?



- Phùng Tranh Phùng cô nương Lầu Phong Nhạc kia thật sự tự sát sao?



Một câu hỏi làm cho sắc mặt Tiếu Khôn biến đổi lớn, y há hốc mồm, nhìn Ngọc Doãn, cười khổ.