Tống Thì Hành

Chương 413 : Diêu Bình Trọng là kẻ ngu ngốc sao?

Ngày đăng: 01:52 20/04/20


- Khai chiến? Khai chiến với ai?



Ngọc Doãn lập tức không kịp phản ứng, kinh ngạc nhìn Triệu Kham, hỏi.



- Đương nhiên là khai chiến với Lỗ tặc rồi.



Triệu Kham có vẻ rất hưng phấn, không đợi Ngọc Doãn hỏi lại, liền thao thao bất tuyệt nói tin tức mà cậu nghe được. Bộ dáng kia, hiển nhiên là của một đứa bé, tuy nhiên ngẫm lại, tiểu tử này mới chín tuổi, chẳng phải là một đứa trẻ sao? Ngọc Doãn cười, nghĩ mình đem bao hy vọng ký thác lên trên người một cậu bé, cảm thấy vô cùng khó tin.



- Ngươi nói là bí mật đánh úp doanh trại địch?



Ngọc Doãn nghe xong Triệu Kham nói, mày nhăn lại.



Triệu Kham lại không cảm nhận được sự biến hóa cảm xúc của Ngọc Doãn, vẫn liên tục gật đầu như gà con mổ thóc.



- Đúng vậy, mới vừa rồi Trương lão công và mẫu hậu nói chuyện, trong lúc vô ý có bàn đến chuyện này.



Ta đã nói rồi, phụ hoàng sao có thể hồ đồ như vậy? Rõ ràng đang chiếm thế thượng phong mà lại nghị hòa với Lỗ Tặc kia. Ha hả, hiện tại xem ra, phụ hoàng rõ ràng đang dùng kế nghi binh, mượn nghị hòa để tiến đánh Lỗ tặc.



Triệu Kham nói mặt mày hớn hở, nhưng Ngọc Doãn lại cảm thấy vô cùng khó chịu.



Cậu bé này quá ngây thơ rồi!



Cha ngươi muốn đánh một trận chiến này cũng là vì chuẩn bị cho nghị hòa, chứ không phải là dùng kế nghi binh như ngươi nghĩ đâu.



Nhưng hắn lại không thể nói ra như vậy.



- Nói như vậy kế này là do Lão Chủng tướng công bày ra?



- Đúng vậy.



- Đêm nay đánh lén đồi Mưu Đà?



- Đúng vậy.



Ngọc Doãn càng nghe càng kinh hãi, không kìm nổi hỏi:



- Vậy Lão Chủng tướng công muốn ai lãnh binh?



- Nghe Trương lão công nói, hình như là Tiết Độ Sứ Tần phượng quân Diêu Bình Trọng.



Quả nhiên!



Tim Ngọc Doãn đập thình thịch, quả nhiên là Diêu Bình Trọng.



Nhưng hắn nhớ rõ, trong lịch sử lần đầu tiên Khai Phong bị vây hãm, quân Tống đích thật là đã bí mật đánh úp doanh trại địch. Cũng không biết là nguyên nhân gì mà lại thất bại thảm hại. Lúc ấy chủ tướng lãnh binh bí mật đánh úp doanh trại địch chính là Diêu Bình Trọng mà Triệu Kham vừa nói.




Chu Mộng Thuyết nghe vậy mỉm cười.



- Cái tên này dễ nghe hơn Chư Suất Phủ kia nhiều.



Ngọc Doãn ngẩn ra rồi chợt hiểu ý của Chu Mộng Thuyết.



Đây là xé da hổ làm đại kỳ, tuy nhiên cách nói thân quân Thái tử này cũng thật là không kém.



- Vậy ngày khác mời Thái tử ra mặt, do Thánh Nhân làm cho chúng ta một đại kỳ thân quân Thái tử.



- Ừ, ý tưởng này không tồi.



Ba người liền ở trên đại sảnh trống rỗng Chư Suất Phủ thảo luận công việc cụ thể của thân quân Thái tử, bất giác trời đã tối.



Ngọc Doãn đang định đứng dậy, đã thấy bên ngoài có nội thị tiến đến thông báo, nói là Thái Tử cho mời.



Nếu là Triệu Kham triệu tập, vậy không thể chậm trễ.



Ngọc Doãn vội chào Chu Mộng Thuyết, Trần Đông, vội vàng rời khỏi Chư Suất Phủ, đi thẳng đến Đông Tẩm các.



Trong Đông Tẩm các, vẻ mặt Triệu Kham oán giận.



- Tiểu Ất, Diêu Bình Trọng, cũng quá càn rỡ.



Ngọc Doãn vừa vào cửa, đã nghe câu oán giận này của Triệu Kham.



Tim hắn không hỏi đập mạnh, dâng lên dự cảm xấu.



- Vì sao Tiểu ca tức giận?



Triệu Kham căm giận nói:



- Ta mới vừa đi Binh bộ, nói cho Lão Chủng tướng công cách nhìn của Tiểu Ất.



Vốn Lão Chủng tướng công đã dao động, nào ngờ Diêu Bình Trọng lại không chịu đồng ý, còn nói cái gì Tiểu Ất xuất thân phố phường, một trận chiến Triêu Dương Môn chỉ là may mắn thôi mới đánh lui Lỗ Tặc, không có là bản lãnh thật sự. Hắn có ý muốn còn nói cái gì phải một trận chiến công thành, khiến cho Lỗ tặc từ nay về sau không dám dòm ngó giang sơn Đại Tống ta nữa. Sau lại hắn còn chạy đến chỗ phụ hoàng còn lập được quân lệnh trạng (giấy bảo đảm thực hiện quân lệnh), làm ta cũng bị phụ hoàng gọi tới, trách cứ một hồi, còn không cho ta tiếp tục nhúng tay vào sự vụ trong quân, cũng không được phép ra khỏi cung



Tiểu Ất ngươi nói xem, Diêu Trọng Bình này có phải là rất khốn khiếp không?



Triệu Kham gia giáo rất nghiêm, đặc biệt Hoàng hậu Chu Liễn ngày bình thường dạy bảo rất chu đáo, một một lời nói cử chỉ đều vô cùng cẩn trọng.



Hiện giờ cậu không kìm nổi chửi ầm lên, có thể thấy được trong lòng cậu phẫn nộ bậc nào.



Chẳng qua là sau khi Ngọc Doãn nghe xong những lời Triệu Kham nói, trong đầu nảy sinh một ý niệm: Diêu Trọng Bình này là kẻ ngốc sao?