Tống Thì Hành

Chương 418 : Bước ngoặt (1)

Ngày đăng: 01:52 20/04/20


Đại thắng tại núi Tây Đài!



Tin tức này được đăng trên Tuần san Thời đại Đại Tống trước tiên. Tuy nhiên, ở dưới có giải thích của Chu Quế Nạp, người chỉ huy đại thắng núi Tây Đài không phải Ngọc Doãn mà biến thành Diêu Bình Trọng.



Trong lịch sử, vị Tiết Độ Sứ Tần Phượng quân này sau khi đánh lén Mưu Đà Cương thất bại, đã trốn về Ba Thục ẩn trong thâm sơn, trở thành ẩn sĩ. Nhưng hôm nay, lại bởi vì cái gọi là một trận đại thắng mà dẫn tới trên dưới Khai Phong đều trào dâng những âm thanh ủng hộ trợ uy cho y.



Ngược lại là Ngọc Doãn lại giống như người ngoài cuộc bình thường, căn bản không ai hỏi đến.



- Ca ca vất vả như vậy, vì sao lại rơi vào kết quả như thế. các huynh đệ không phục.



Trong sảnh đường Chư Suất Phủ, Dương Tái Hưng tức giận một cước đá lật bàn:



- Chúng ta liều chết liều sống nhưng vô duyên cớ lại bị người ngoài cướp mất công sao?



Ngọc Doãn lại ngồi ngay ngắn soái ghế, không nói lời nào.



Dương Tái Hưng thấy Ngọc Doãn không nói lời nào, càng nóng nảy:



- Bọn họ thật khinh người quá đáng, đệ không phục.



Ca ca, lần này nghẹn khuất ở Khai Phong, hay là bỏ mặc chức quan này đi, đánh tới Hà Bắc làm sơn vương còn tốt hơn là bị như này.



- Đại Lang, im miệng!



Lão nhân ngồi bên cạnh Dương Tái Hưng đột nhiên lớn tiếng quát.



Dương Tái Hưng thấy vị lão tướng quân này lên tiếng, lập tức ngậm miệng lại, nhưng trên mặt vẫn toát lên vẻ không phục.



- Lão tướng quân, xử lý việc này như nào?



Ngọc Doãn ngẩng đầu, nhìn lão tướng quân này.



- Ngọc Phủ suất, ngươi đã hỏi ta, vậy ta cũng không ngại nói thẳng.



Đại Lang thân như huynh đệ ngươi, đêm qua ngươi lại cứu ta, nói vậy cũng không phải là người ngoài. Ta mặc dù xuất thân tướng môn, cũng chìm nổi nhiều năm trong đời, đã từng đi lính, từng làm phản tặc, cuối cùng còn chịu chiêu an phí thời gian một đời, cũng đã gặp rất nhiều việc cổ quái. Nhưng chuyện này nếu nói là Diêu Bình Trọng mạo công, chỉ sợ cũng không phải đơn giản như vậy.



Viên lão tướng này là Hô Diên Chước.



Tại núi Tây Đài, Ngọc Doãn cứu Hô Diên Chước, cùng trở về Khai Phong.
Nhưng lão không làm như vậy. Ngược lại đích thân đến nhà xin lỗi, cũng đưa ra rất nhiều điều kiện trao đổi.



Điều này làm cho Ngọc Doãn không khỏi nhớ tới một câu đời sau: Chính trị cho tới bây giờ đều là thỏa hiệp và trao đổi, không có gì là tuyệt đối.



Cảnh tượng Trước mắt này chẳng phải đã chứng minh rõ ràng điểm này sao.



Từ một phương diện này mà nói, phẩm đức chính trị của Chủng Sư Đạo không hề kém.



Chẳng trách sau khi ông ta chết, Hoàng đế Huy Tông trên đường bị bắt về nước Kim từng khóc ròng nói:



- Hối hận không nghe lời khuyên bảo trước đây của Chủng công.



Người này rất thông minh, cũng rất hiểu chuyện.



Nếu Chủng Sư Đạo thành ý như thế, Doãn cũng sẽ không có khúc mắc gì nữa.



- Nếu nói là yêu cầu, nhưng thật ra có một.



- Ồ?



- Chủng công cũng biết, Thái Tử Chư Suất Phủ nay vừa mới thành lập, bên cạnh ta cũng không có người để sử dụng.



Ta cả gan xin Chủng công giúp đỡ. Nếu có thể giúp được ta sẽ vô cùng cảm kích. Còn yêu cầu khác nữa thì chưa nghĩ ra.



Lời nói thật, Chủng Sư Đạo đã chuẩn bị tốt việc Ngọc Doãn sẽ đưa ra rất nhiều yêu cầu.



Nhưng không ngờ Ngọc Doãn chỉ đưa ra một yêu cầu như vậy, làm lão vô cùng kinh ngạc.



Nụ cười trên mặt Triệu Kham càng đậm:



- A Ông, ta đã sớm nói, Tiểu Ất không phải là người không hiểu chuyện, ngươi lại không tin.



Trong giọng nói, mang theo vài phần đắc ý.



Chu Quế Nạp cũng mỉm cười, nhẹ nhàng gật đầu.



Thái Tử thân quân, là bộ khúc Triệu Kham. Tăng thêm nhân sự, cũng là nhân sự Triệu Kham. Ngọc Doãn này thật sự là trung thành và tận tâm đối với Thái Tử, không chừng ngày sau còn là trợ thủ đắc lực cho Thái Tử, cần phải bồi dưỡng mới được.